
ật (tt):
Thái Mỹ Hoà: em gái của Thái Mỹ Tuyền. Dễ tính,hiền hậu và rất hiểu chuyện. Là người bạn thân của em sau này.
P/s: có phải nhiều nhân vật quá không ạ *Gãi đầu* tới đâu Loè giới thiệu tới đó ^_^. Cảm ơn bb đã ủng hộ truyện em.
Chương 48: Nhà Sách Gặp Đối Thủ – Hôn Phu Tương Lai.
Nó với nhóc từ trên lầu xuống với áo phông,quần jean. Chạy hí hửng quanh sân với hai chiếc cặp rút nhỏ nhắn trên lưng.
Chị với gã đứng trên lầu nhìn xuống hai đứa em của mình. Đúng lúc bà cô độc ác kia đi du lịch với mấy người bạn. Chú thì công tác bên Nhật. Nhà mình chị nó quản,cũng may có gã về phụ giúp chăm sóc hai đứa em. Chị nó cũng thấy yên tâm phần nào.
-“Em còn thích con Nhật chứ?”
Gã im lặng một hồi quan sát nó và nhóc rồi mỉm cười với khuôn mặt baby kia.
-“7 năm qua. Chưa bao giờ phai nhoà. Cậu ấy là người mà em quan tâm nhất khi 10 tuổi. Cậu ấy…đã giúp em hiểu cuộc sống này hơn….khi em không có ai bên cạnh.”
-“Vậy nếu một ngày….”-Chị nó như ngừng thở một giây.-“Em gặp được một cô gái có thể sưởi ấm trái tim em hơn nó thì sao?”
Gã cười thành tiếng nhẹ nhàng,xoa dịu đi cái lạnh cuối năm. Một hoàng tử ấm áp.
-“Chị có cho phép em…được…yêu cô ấy…và bỏ Nhật chứ?”
………………..
-“Hêy…lo tưới cây quên bén vụ đi nhà sách mất.”-Nó dừng lại xem đồng hồ.
-“Ờ ha…Vậy em đèo chị đi.”-Nhóc chóng nạnh cười cười lộ hàm răng trắng tinh ra.
Nó xoa cằm đến cạnh nhóc thổ thổ. Mùi bạc hà thơm mát từ nhóc toả hương lấn chiếm cả mùi hoa cỏ dại ấm áp kia.
-“Chở được tui không mà đòi chở.”
Nhóc bỉu môi xua tay chị mình. Lại nghĩ mình như con nít mới lên ba không chở được con búp bê nhẹ như giấy.
-“Em đèo chị như gió. Cho nên chị có việc ôm em thôi.”
Nó cười tếu mặt nhìn nhóc. Coi bộ lớn bự lắm rồi nên trông mình cứ như em nó ấy nhỉ? Ô…ye…có đứa chở đi là ngon rồi.
-“Lấy xe đèo tui nhanh lên.”
Nói là làm liền. Nhóc ào ào đến nhanh chóng với chiếc xe đen không dỏ kia. Nó phi một phát lên sau xe ôm nhóc.
Nhìn hai đứa cứ như là người yêu của nhau chứ không phải là chị em nữa. Mang đồ cặp,rượn quanh khu hẽm rồi mới chạy ra đường chính.
-“Bám chắc vào nha.”-Nhóc quay sau nói với nó.
Nó gật đầu cười tít mắt.
-“Ok.”-Dơ ám hiệu “Ok” xinh xắn lên trước mặt nhóc.
Thả con dốc xuống nhanh với làn gió vù vù tai. Nhóc với nó song ca bài “Mình yêu nhau đi”. (Có sến quá không ta >.<). Vừa hết bài. Xe đậu nay trước hiệu sách to đùng của thành phố.
-“Cuối cùng cũng đến. Em chở chậm rì.”-Nó vòng tay trước ngực bỉu môi.
-“Vậy thì bữa sau lên xe tớ đèo là nhanh.”-Bất ngờ giọng nói quen quen vang lên làm nhóc và nó quay sang. Là gã.
Sao đi đâu cũng đi theo vậy nhỉ? Có khi nào là bám suốt quãng đời còn lại không? Nhóc ác cảm nhìn gã.
-“Thôi vào đi.”-Nó nhìn hai người,chen giữa khoác vai ung dung vào nhà sách. Nếu không phải là gã và nhóc thì người đi hai bên không ai khác chính nhỏ và nàng. Không biết nhỏ còn suy nghĩ về chuyện người em nữa không? Còn nàng thì như thế nào với đứa em cùng cha khác mẹ kia. Ôi đệch…còn mình thì như thế nào về bà cô lão lão ác nghiệt đó đây. Tự nhiên thương thằng em dễ sợ.
King…kong…
Cửa tự động mở. Ba tụi nó vừa bước vào là bắt gặp ngay.
-“Anh không hiểu sao em mua nhiều vậy nhỉ? Cứ như thể em là mọt sách vậy đấy.”-Hắn gắt em giữa nhà sách.
-“Anh không hiểu em hả? Em từ bé cho đến giờ rất thích đọc sách mà.”-Em cong môi trả lời hắn.
Hắn dựt sách trên tay em cầm lấy,một phút sau đó là gõ lên đầu em nhanh chóng.
-“Từ Minh Nhi mà anh biết là mọt sách về khoa học,viễn tưởng về những chòm sao chứ không phải ba bốn cuốn truyện tiểu thuyết vớ vẩn này đâu. Thế mà cũng bày đặc rất thích. Rốt cuộc là em từ chốn nào dọt qua đây vậy? Khác hẳn ngày xưa.”
Em rưng rưng hét lên cho hắn biết rằng.
-“Em đã lớn rồi.”
Nhóc tròn mắt hình trứng gà nhìn em. Bà ta mà lớn ấy hả? Cứ như là con nít mới lên ba hoán đổi linh hồn cho vậy. Có khi nào té ở đâu rồi u não dẫn đến tình trạng đấy không nhỉ?
Nó thở dài nhìn hắn lắc đầu. Công nhận hắn đen thui mới có đứa em như thế. Mà không biết là em ruột hay em họ vậy nhỉ? Nhìn đâu cũng chẳng thấy giống.
Gã huých huých tay nó hỏi han.
-“Bộ quen hai người đó hả?”
Nó nhìn sang gã gật đầu nhanh chóng. Phải rồi,có cha già này ở đây sao mà mình yên ổn được. Chắc chắn gã cũng toán loạn lên gọi mình là con gái cho coi.
-“Có mặt bạn bè…ông gọi tui là Nhật hoặc mày hay thằng gì đó nha.”
Gã cau mày suy nghĩ. Lam Minh Nhật là con gái mà. Sao lại bảo là thằng nhỉ? Bộ Nhật giả nam đi học sao? Có ghê quá không? Nhưng lí do là gì?
-“Lí do là gì?”
Nhóc ngứa mắt nhìn sang gã. Biết thế là được rồi. Sao còn hỏi nhiều vậy nhỉ?
-“Thì người ta bảo gọi thì gọi đi. Còn lí do này nọ. Nhiều chuyện.”
Gã dơ hai tay đầu hàng gật đầu nhanh chóng.
-“A…là anh Nhật.”-Em quay sang thấy nó đang đeo kính cận với mấy cuốn sách từ vựng. (Con này được môn ngoại ngữ,biết nhiều thứ tiếng. Nhỏ thì được môn lịch sử,nàng là văn chương trong khi cả ba đều ghét toán,hoá :3)
Hắn vừa nghe thấy tên nó là quay sang tìm hình bóng mà mình luôn mong nhớ. Đặc biệt là khi đi với em. Nếu đổi lại em là nó thì có con ní