
t thế nào mình cũng chiều. Đằng này…
-“Nhật…”-Hắn gọi tên nó.
Thấy nó đang cười vui vẻ với hai tên con trai. Thằng nhãi ranh kia thì không nói gì,còn gã tóc màu hạt dẻ kia là ai mới được chứ. Cho là người hầu đi. Ye…!!! Cầu trời không phải là đối thủ định cướp em yêu của tao. Ye!!
Hắn bỏ em đang đứng đó đi đến chen giữa nó và hai đứa kia.
-“Người như mày mà cũng vác xác đến hiệu sách hả?”
Bộp.
Chồng sách được thổ từ trên đầu hắn thổ xuống. Nhóc với gã mừng thầm trong lòng. Nhóc đương nhiên là mừng vì người luôn quấy rầy chị lại bị chị thổ trước mặt. Gã không biết sao lại ác cảm với giọng điệu của hắn.
Hắn nhăn nhó xoa đầu lườm nó.
-“Tao chỉ giỡn mà mày đánh vậy đó hả?”
Nó nhún vai đi ngang,mặt vẫn còn ngước nhìn hắn.
-“Đé..o..giỡ…n”-Nó kéo dài hai từ ra nghe mà phát cười.
Em thấy hắn bỏ bơ mình nãy giờ. Lanh chanh chạy đến với chồng sách tiểu thuyết tình yêu kia.
Rầm.
Tính lanh chanh là không ổn chút nào. Em trượt chân vì nền nhà quá trơn,đổ ầm chồng sách lên người nhóc. Đau đến u đầu.
Nó hoảng hốt đỡ nhóc dậy với cả đống sách kia. Không hiểu con bé này đi đứng kiểu gì mà…
-“Em có làm sao không?”
Tia ấm trong lòng bỗng xẹt qua người nhóc. Nhóc đỏ mặt nhìn nó đang hỏi thăm mình. Lắc nhẹ đầu bảo không.
Gã cúi đầu lượm đống sách lên hộ em trong khi em không dám mắt đối mắt với hắn. Nhìn lên là rớt mắt liền.
Nó với nhóc đứng dậy nhìn hắn rồi nhìn em.
-“A…đúng rồi. Đây là Trịnh Gia Khôi. Bạn từ nhỏ. Từ bên Anh mới về. Sẽ vô trường mình học đấy.-“Nó giới thiệu gã với hắn.
Hắn chóng nạnh nhìn gã với ánh mắt sắc bén. Không biết chừng nào nhân vật mới mới hết xuất hiện nữa. Lắm người. Cái bà tác giả nhiều chuyện cho nhân vật hàng tá à. (Suỵt….Hoàng Minh Quân nói nhiều quá nha)
-“Ờ…tôi là Hoàng Minh Quân. Cùng lớp,cũng chỗ, cùng phòng với Lam Minh Nhật.”
Gã nghe đến sáu từ “cùng lớp,cùng chỗ,cùng phòng” là toán loạn lên. Sao càng lúc càng gần vậy không biết.
-“Không được… Nhật là con…g…á..i”-Gã định nói máu chốt cho hắn nghe nhưng chưa kịp thì bị nó cho bạt tai rồi.
Bốp.
Gã nằm bất tỉnh tại chỗ.
Hắn nhịn cười nhìn gã. Bộ tưởng hắn ngu hay sao mà không biết gã ban nãy cười mình. Cái này gọi là “cười người hôm trước,hôm sau người cười”. Hắn giả nai hỏi lại gã.
-“Nhật là gì vậy?”
Nó giật mình trả lời ngay.
-“Là con út… Là con út.”
Hắn tiến đến gần nó làm nó đi lùi ra sau.
-“A…nhưng hình như không phải mà.”
Nó đập vào ngực hắn hai phát làm lòng hắn như bị hàng vạn mũi tên lửa thiêu đốt. Hiện tượng gì đây?
-“Tao đã nói là con út rồi mà.”
-“À…à..”-Hắn ngượng ngùng gãi đầu. Hực…hực…hực… Đờ mờ… Lại nấc cụt.
Trong khi…
-“Bà già tính con nít này đi đứng như vịt mới tập đi đấy.”-Nhóc nổi quạu với em.
-“Tui còn trẻ như vậy mà dám bảo tui là bà già hả?”-Em hét lớn vào mặt nhóc.
Nhóc chóng nạnh liếc em.
-“Anh bà dạy bà nói chuyện với người mình làm có lỗi vậy đấy hả?”
Em vứt hết chồng sách xuống ngẩn cao mặt nói chuyện với nhóc.
-“Tui không có anh.”
Nhóc quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn em.
-“Vậy anh kia là ai?”
Em nhìn hắn cười tít mắt trả lời nhanh chóng.
-“Anh ấy là hôn phu tương lai của tui.”
Chương 49: Gia Đình Mới. – Vì Sao Nó Giả Trai.
Gã nghe xong liền đứng phất dậy vì sung sướng. Vậy là hắn chỉ là bạn của nó. Vậy cơ hội rất gần với nó là chỉ theo thời gian.
Gã đi nhanh đến gần hắn định hô to là “Mình cũng là hôn phu tương lai của Nhật.” Nhưng điều đó sẽ không thể xảy ra bởi vì nó thừa hiểu gã đang định làm gì. Nhanh chân,nhanh tay kéo gã với một bạt tai ngay mồm khiến gã im bặt đi theo nó. (Chỉ có nó là gã không dám làm gì)
-“Sao?”-Nhóc hỏi lớn.-“Hơ…hơ…hơ….”
Em tức giận chóng nạnh nhìn nhóc đang ôm bụng cười mình.
-“Cười cái gì?”
Nhóc vẫy vẫy tay,một mắt nhắm,một mắt mở đến gần hắn đăng nhìn theo nó.
-“Anh nên ăn ở tốt thêm một chút. Con nhỏ này mà là hôn phu tương lai của anh thì anh nên chuẩn bị tinh thần trước đi.”
Em tức tốc đến gần nhóc,núm cổ áo của nhóc lên.
-“Ông…”
Hắn xem những lời ban nãy của nhóc như gió thổi bên tai. Bỏ mặc em đang thích gây sự với nhóc. Chạy theo nó và gã.
Bây giờ phải đến gần Nhật,nếu không thằng kia sẽ cướp iêm yêu của mình đi mất.
-“Anh Quân..”-Em gọi tên hắn.
Hắn bỏ ngoài tai giọng em. Thể nào bảo vệ cũng lôi hai đứa ấy ra ngoài. Nhờ sức bảo vệ mạnh mẽ hơn sẽ tốt cho cả hai. Mình đứng đấy hét làm gì cho tốn sức.
Gã bị nó nhéo tai kéo đi. Vừa đau vừa nhứt,nhưng không dám nói lời nào. Chỉ cầm tay nó cho đỡ đau.
-“Nhật…đau..”
Càng nói nó càng mạnh tay kéo đi. Đến một góc của nhà sách,ném thẳng gã vào tường.
-“Đã bảo là gọi tôi là thằng hay gì đó mà dám ồn lên thế đấy.”
Gã xoa tai dịu giọng nói nói với nó.
-“Cho tớ biết lí do đi rồi tớ tuân theo cậu.”
Nó chóng nạnh hét vào mặt gã.
-“Bảo sao thì làm vậy đi.”
-“Không…tớ biết lí do đi đã.”
Nó tự đập vào mặt mình. Sao lại có cái thằng cứng đầu xuất hiện bên cạnh mình vậy nhỉ. Đã thế nó sẽ còn ở chung nhà,chung trường,chung lớp. Ôi đệch ..!!
-“Lí do là…..”
………………..
Ba mẹ nhỏ đứng hình nhìn người mang khuôn mặt trước mắt rất giống đứa con gái của mình. Không lí nào…ch