XtGem Forum catalog
Angel And Devil

Angel And Devil

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323674

Bình chọn: 8.00/10/367 lượt.

cậu ấy với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn những trái tim đang nhảy múa! Vũ Phong bước lên, ánh hào quang sáng ngời đến mức tôi tưởng tượng đến có một thiên thần vừa hạ phàm, vừa đáp xuống bên cạnh mình, rồi để lại cho tôi chút nuối tiếc khi cậu ấy từ từ khi lên bục giảng, nơi mà tôi không thể lên cùng được!

Tôi nhìn theo bóng dáng cao ráo của cậu ấy, ánh mặt trời cũng chiếu sáng rực rỡ như tô điểm thêm cho con người này, cậu ấy từ tốn bước lên bục giảng rồi quay lại, ánh mắt chạm vào mắt tôi, tựa hồ đang phản chiếu hình ảnh tôi trong đó!

Không biết tôi có nghĩ lung tung không, chỉ thấy cậu ấy khẽ mỉm cười chào tất cả mọi người nhưng như vậy thôi cũng đủ làm cho ai nấy đều phải suýt xoa! Tôi thì ngoại lệ, nụ cười của cậu ấy, đôi mắt của cậu ấy hình như chỉ có tôi mà thôi! Tôi tự hào về điều đó nhưng cũng không phải không lo lắng, nỗi lo lắng mơ hồ cứ bám lấy tôi từ lúc…Tiểu Thiên ra đi!

– Kính thưa quý thầy cô và các bạn thân mến, em tên là Phạm Vũ Phong hôm nay em xin đại diện cho học sinh toàn trường có đôi lời phát biểu…

Giọng của Vũ Phong vang lên đều đều bên tai tôi như những lời ấm áp trước giờ cậu ấy hay nói nhưng tại sao nó lại nhỏ dần thế nhỉ?

Tại sao tôi càng lúc càng không nghe thấy cậu ấy đang nói gì?

Tại sao đầu óc tôi quay cuồng đến mức chỉ muốn ngất xỉu?

Một bàn tay ai đó đang áp một cái khăn tẫm đầy thuốc mê lên mặt tôi, mùi thuốc mê xộc vào mũi làm tôi từ từ ngã xuống và bất tĩnh…

(Hết chap 67)

:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

Chap 68: ĐÊM LẠNH TRONG NHÀ HOANG

Tôi mở trừng mắt, xung quanh chỉ là một màn đen mù mịt, tôi muốn nghẹt thở, có lẽ khẽ nhốt tôi không biết tôi rất sợ bóng tối nên đã đưa tôi đến đây! Gió đêm vi vút, mang theo một chút vẻ băng lạnh, tạo nên những âm thanh ồ ồ khe khẽ, thổi lặng lẽ bên cái cửa sổ không cánh làm cái màn cửa không rõ màu sắc cứ khẽ đung đưa ẩn hiện không gian bên ngoài nhưng cũng bị bóng đen như một con quỷ không lồ nuốt chửng! Cảm giác sợ hãi len lỏi khắp cơ thể tôi…

Hic! Có lẽ tôi đang khóc chăng, tôi cảm nhận được sự ươn ướt trên gương mặt mình! Mà tình huống này đúng là dở khóc dở cười, xung quanh tôi không chút một tiếng động ngoại trừ tiếng gió đang vi vu thổi bên tai, có gió bầu bạn quả thật đỡ sợ hơn rất nhiều nhưng gió không thể mang tôi bay theo nó mà thoát khỏi nơi này!

Ục…ục…

Tiếng gì vang lên thế nhỉ, tôi nhìn xung quanh rồi cuối cùng phát hiện cái tiếng trầm đục đó đang phát ra từ trong bụng mình, quả thật tôi chưa ăn gì có lẽ từ sáng đến giờ! Vừa sợ hãi vừa đói, trong đầu tôi lúc này bỗng hiện lên hình ảnh Vũ Phong… Ngay cả nụ cười ấm áp của cậu ấy không hiểu sao tôi cũng nhớ rõ?

Lúc này cậu ấy đang ở đâu nhỉ? Có nhận ra sự mất tích của tôi không?

Hay cậu ấy vẫn còn đang mắc kẹt trong trường với những bạn nữ khác?

Tôi nhìn ra cửa sổ, một ngôi sao le lói khẽ chớp dậy, vậy mà nãy giờ tôi không nhận ra sự xuất hiện của ngôi sao ấy! Mà phải chăng tôi đang tưởng ra ngôi sao đó chính là Nu, gương mặt cậu ấy đang ẩn hiện trong ngôi sao lấp lánh kia?

Nó sáng lên rồi lại dịu xuống hòa với bầu trời xanh thẳm.

Cơn đói và sự sợ hãi phải chăng đã làm đầu óc tôi mê man?

Lộp cộp…lộp cộp

Lần này chắc tôi lại mơ rồi, tôi vừa nghe thấy tiếng bước chân đấy! Ha ha! Tôi đau khổ nhắm mắt lại để sự tưởng tượng vô ích này qua đi…

Kẹt!

Tôi mở trừng mắt ra, nếu tưởng tượng thì làm sao có tiếng mở cửa này được? Nhưng khi mở mắt tôi cũng chẳng thấy khá hơn nhắm mắt là bao nhiêu, màn đêm đã chiếm cả những tia nhìn của tôi, rọi vào mắt tôi bây giờ ngoại trừ màu đen và chút hình ảnh mơ ảo vô định ra thì chẳng có gì cả!

Nhưng không phải như vậy là hết cách, tôi mơ màng hỏi:

– Ai vậy?

Nhưng trả lời tôi là tiếng bước chân nhẹ nhàng của người lạ đang từ từ tiếng về phía tôi! Hắn là ai? Tôi đã gây thù chuốc oán gì với hắn để phải bị bắt trói như vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc tôi có thể đặt ra câu hỏi này với hắn vì tôi biết dù tôi có hỏi, hắn cũng không trả lời.

Cộp!

Hắn lặng lẽ đặt một cái gì đó bên cạnh tôi, một lúc sau, tôi nghe một giọng nói trầm đục, lạnh lùng vang lên:

– Ăn đi!

Hắn nói gì vậy nhỉ? Trong màn đêm sâu thẳm này chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy tôi?

Chưa đợi tôi trả lời, những ngón tay của người đối diện loay hoay một lúc cuối cùng hắn của chạm được vào miệng tôi…

Những ngón tay thon dài lướt qua đôi môi tôi truyền đến một chút ấm áp vô hình từ người đối diện…

Thình thịch…thình thịch!

Tại sao tim tôi lại đập nhanh như vậy? Đáng lẽ lúc này tôi chỉ có thể sợ hãi mà thôi nhưng ngoài cảm giác đó tôi còn cảm thấy một sự quen thuộc từ người đối diện đang hiện về từ một nơi nào đó xa lắm có lẽ là tận trong cõi lòng nhưng tôi chưa thể giải thích được đó là gì hoặc nhớ ra người này là ai!

– Hả miệng ra!

Hắn nói giọng sắt lạnh nhưng kiên định, có lẽ hắn cũng đang kiên nhẫn chờ đợi tôi làm theo lệnh hắn! Tại sao hắn không bật một cái đèn để tôi nhận ra hắn là ai nhỉ?

Nhưng cuối cùng, sau một sự đấu trí tâm tư giữ dội, tôi quyết định mở miệng