Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Bà Xã Nghịch Ngợm, Em Là Của Anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322411

Bình chọn: 8.5.00/10/241 lượt.

gọi , đúng lúc nó lao ra đâm sầm vào người hắn, mặt mày tái nhợt

-Tiểu Du? Em sao vậy….

Không cần nó trả lời, hắn giật mình khi thấy Quốc Minh nằm trên vũng máu, mặt không còn thần sắc .

-Chu…..

-MÀY PHẢI CHẾT

Bốp..Bốp…

Đại Ảnh từ bên trong lao ra, tay cầm một khúc cây to đập mạnh nhiều lần vào đầu đối phương mà cô ta đinh ninh là nó.

-KHÔNG….TRÁNH RA, CÔ ĐIÊN SAO?

Nó hốt hoảng lao tới đẩy mạnh Đại Ảnh ngã ra đất, lúc này cô ta đã trấn tĩnh, vứt khúc cây sang một bên miệng lắp bắp :

-Không….sao…sao lại là anh?

Trên nền đất, nó khóc không thành tiếng ôm chặt hắn vào lòng, một lần nữa chiếc váy trắng được nhuộm một màu đỏ thẫm. Hắn đã ngất lịm đi ngay lúc đó , nước mắt nó thấm ướt khuôn mặt hắn . Đại Ảnh sợ hãi thu mình lại ngồi nép vào gốc cây gần đó miệng lảm nhảm:

-Xin lỗi xin lỗi anh, em không cố ý, em không cố ý….

Nó đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào tim, lấy hết sức nó thét lớn

-CÓ AI KHÔNG? GIÚP VỚI..GIÚP TÔI VỚI….

Mạnh Khang đang đi tìm nó và hắn để chuẩn bị công bố chuyện đính hôn thì nghe tiếng thét của nó, vội chạy ra:

-Tiểu Du? Chuyện..chuyện gì vậy?

Mạnh Khang không thể tin vào cảnh tượng đẫm máu trước mắt, nó nhìn Mạnh Khang, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt

-Gọi..Gọi xe cứu thương ….

Quá kích động chỉ nói được tới đó nó ngất đi.

-Gia…Huy..Gia Huy, đừng chết… -Trong tiềm thức, hình ảnh người hắn đầy máu nằm bất động cứ đeo bám lấy nó.

-Hu hu…chị ơi, chị Đường Du…

Cố mở mi mắt nặng trịch , lờ mờ nó thấy Bảo Như đang ngồi bên giường mếu máo gọi tên nó.

-Chị tỉnh rồi hả? may quá. –Bảo Như nhìn nó mỉm cười nét mặt dãn ra.

-Gia Huy? Gia Huy đâu?

Nó vội ngồi dậy nắm chặt tay Bảo Như , Bảo như mắt đỏ gay

-Hic..hic.. Anh Huy bị thương nặng lắm, đang trong phòng cấp cứu.

Nó nghe đâu trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực , khóe mắt cay xè, đứng dậy, nó kéo Bảo Như:

-Đi, đưa chị tới chỗ Gia Huy

CHAP 54

-Nhưng….

Bảo Như chưa kịp nói gì đã bị nó lôi ra cửa.

Trước phòng phẫu thuật, ông Trần , Mạnh Khang đều ở đó. Bước chậm hơn nó và Bảo Như lại ngồi chờ đợi. Không ai nói gì, mỗi người một suy nghĩ. Hai tay nó đan vào nhau, cảm giác sợ hãi ùa vào phổi làm hơi thở nó như nghẹn lại.

Cạch….

-Sao rồi? –Ông Trần hỏi Bác sĩ

-Đã qua nguy hiểm, nhưng do lúc trước phần đầu đã từng bị chấn thương, bây giờ lại bị thương nặng nên cần theo dõi tiếp đề phòng có những di chứng về sau.

-Cái gì? Di chứng sao?

-Đúng vậy, có lẽ phải đợi bệnh nhân tỉnh rồi chúng tôi tiếp tục kiểm tra theo dõi.

Cả bốn người nhìn nhau lo lắng.

Hai tay nó run run sờ lên khuôn mặt xanh xao của hắn, đã năm ngày sau phẫu thuật nhưng hắn vẫn cứ nằm im đó không chịu tỉnh dậy. Hàng ngày nó đều túc trực bên giường nói chuyện với hắn , nó hy vọng hắn có thể nghe thấy

-Tiểu Du…

Ông Trần mới vào , mới năm ngày nhưng nhìn ông tiều tụy đi hẳn, nhìn hắn đang nằm ông Trần nhìn sang nó ánh mắt buồn rười rượi

-Bác vừa ở chỗ bác sĩ.

-Sao rồi bác? –Nó nôn nóng

-Bác sĩ nói….có thể…

Nó nhìn ông trần tự trấn an nỗi lo sợ trong lòng. Ông Trần nói tiếp:

-Có thể..Gia Huy nó không thể tỉnh lại nữa.

-Sao? Không..không tỉnh? Nghĩa là sống thực vật sao?

-Ừm..

Ông Trần chuyển tia nhìn về hắn đang nằm trên giường, nó thẫn thờ nói một mình:

-Di chứng là vậy sao? Tại sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao?

Sau một hồi im lặng, cả nó và ông Trần không ai nói với ai lời nào, ông Trần mới lại gần vỗ nhẹ vai nó:

-Chỉ là “có thể” thôi cháu à, chúng ta cứ hy vọng

-Vâng!

HÔM SAU:

-Nè Voi Con

Mạnh Khang ngồi xuống , đưa cho nó một túi giấy.

-Đây là….

-Đây là giấy tờ sở hữu công ty Đường Minh. Vốn dĩ Gia Huy định sau lễ đính hôn sẽ tận tay tặng nó cho em nhưng…..

Nó nắm chặt sấp hồ sơ trong tay nhìn hắn, ánh mắt long lanh ngấn nước, bên ngoài cửa sổ những cánh bồ công anh được làn gió nhẹ đưa tới một vùng đất mới.

HAI THÁNG SAU:

-Gia Huy, hôm nay anh khỏe chứ? Em có mua hoa đây, hoa này rất thơm đó.

Nó vui vẻ nhìn hắn cười thật tươi, tiến lại phía cửa sổ nó vươn vai hít một hơi thật sâu rồi lại gần nắm tay hắn:

-Gia Huy, thời tiết hôm nay thật đẹp anh có thấy vậy không?

-Sắp được nghỉ hè rồi, anh muốn đi đâu chơi không? Hay chúng ta ra biển nhé? Anh thích biển không?

Cạch….

-Voi con!

-A…Bác và anh mới tới!

Ông Trần và Mạnh Khang vào phòng ngồi xuống ghế sofa.

-Ta có chuyện cần bàn với con .- Ông Trần nhìn nó

-Gì ạ? – Mắt nó tròn xoe

Ông Trần uống một ngụm nước rồi nói chậm rãi:

-Ta đã sắp xếp cho con và Bảo Như sang Mỹ du học.

-Sao? Du học? Sao lại….

-Ta đã nghĩ rồi, thời gian này con cứ sang Mỹ học, chỉ đi bốn năm thôi

Nó bật dậy khỏi ghế

-Không được, còn Gia Huy…con …con không muốn đi

Mạnh Khang thở dài :

-Voi Con, đã hai tháng rồi Gia Huy,… cậu ta vẫn không có tiến triển gì

-Thì sao? Em học ở đây ,như vậy hàng ngày có thể chăm sóc anh ấy

-Con không rời giường bệnh của Gia Huy nửa bước cũng không phải là cách.

-Nhưng…

-Ta đã sắp xếp mọi chuyện rồi , con cứ lo chuẩn bị đi

Ông Trần nói bằng giọng nghiêm nghị rồi ra khỏi phòng, Mạnh Khang nhìn nó thông cảm rồi cũng đi mất, để nó lại một mình với hắn. Nó


XtGem Forum catalog