Bạch mã hoàng tử

Bạch mã hoàng tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322654

Bình chọn: 10.00/10/265 lượt.

ua phòng giáo viên nộp cho tôi.”

– Hơ…hơ? Nộp à?

– Bà không biết bài này chỉ có 5 tiết thôi hả? Vẽ nhanh đi!

Mai ghé tai tôi thì thầm khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của đứa bạn, còn tôi thì ngao ngán tiếp tục hoàn thành cho xong. Chỉ tại… nãy giờ tôi lo nhìn lén Diệu!

12h00. Tôi bảo Mai về trước vì nó đã nộp bài được 10 phút rồi. Tôi chỉ còn tô nền là xong. Bài này tôi vẽ ẩu quá nên trông nó nham nhở kinh dị. Woa…cái cổ… mỏi khủng khiếp! Hic hic. Trong lúc tôi vươn vai, tôi thấy Diệu gom đồ và đi tới. Sắp phải giải thích rồi.

– Chưa xong à?

– Uh, còn tí nữa.

– Chỉ còn mình bà thôi đó.

– Biết sao giờ?!

– Ráng nhanh đi, tui phải về rồi.

– Ok, không sao. Đi trước đi, chờ tui làm gì!

Diệu gật đầu và bỏ ra khỏi phòng vẽ. Tôi vẫn nhìn theo dáng nó.. sao nó không hỏi gì cả? Lạ nhỉ… Opps, tôi phải nhanh thôi. Chiều tôi còn phải đi làm, chiều tôi còn gặp Hoàng tử nữa!

– Trời ạ! Có 1 sinh viên bị phạt!

Tôi giật mình ngẩng ra cửa nơi tiếng nói vừa phát ra y như nỗi sợ hãi của tôi, chính hắn (chứ còn ai vô đây nữa?). Hắn bước tới chỗ tôi cầm theo ly trà chanh trên tay.

– Tôi không bị phạt, rõ chưa?

– Thế sao ở đây 1 mình trong khi tất cả đã về?

– Họa sĩ tốt là luôn làm việc nhiều hơn kẻ khác.

– Haha… Thế hả? Làm việc nhiều hơn mà tác phẩm lại xấu hơn!

Tôi lại quên cái kinh nghiệm vừa rút được hồi sáng, là cuộc chiến tranh nào giữa tôi và hắn đều kết thúc với phần bại thuộc về tôi.

Hắn kéo ghế ngồi cạnh xem tôi vẽ, chân bắt chéo còn tay thì cầm ly trà sữa đưa lên miệng hút chùn chụt. Ahh.. khát quá. Sao hắn ko mời tôi nhỉ?

– Uống không?

– KHÔNG!

Hắn rút tay vừa chìa ra lại và tiếp tục… uống 1 mình. Con gái nói ko là có cơ mà! >_<

Chương 16

Sau khoảng 25 phút, tôi cũng xong được bài thực hành mà mắt thì hoa cả lên, người tôi rã rời. Tôi uể oải thu xếp cọ vẽ, mấy hủ màu nước… Còn hắn thì giúp tôi tháo bức tranh khỏi giá.

– Bài này mà đạt trên 7 điểm thì tôi đi bằng đầu!

Ngòi chiến tranh lại được châm lên. Hah.. tôi không muốn tranh luận với hắn… và thế là tôi im lặng. Có lẽ nhìn thấy bộ dạng thảm sầu của tôi, hắn không bình phẩm gì thêm. Tôi cúi xuống để lấy cái ba lô lên nhưng hắn đã ngăn tôi lại, và đưa tôi bức vẽ vừa cuộn xong.

– Để đó, you cầm cái này.

Nói rồi hắn bỏ đồ đạc của tôi vào chiếc túi. Tôi để mặc hắn và cho bức vẽ vào hộp ống dài.

– Oh..gói xôi, you chưa ăn sáng à?

Trong lúc cài cái túi lại, hắn đã thấy gói xôi của tôi trong đó. Nhờ you, mà tôi đã quên cả ăn sáng! Hèn chi tôi lại hoa mắt và ***ng mặt thế này.

Hắn mang cái ba lô của tôi lên vai, giật lấy cả cái hộp dài đựng bức vẽ và kéo tôi đi về phía phòng giáo viên, nộp cuộn giấy cho thầy. Cũng đỡ vì có hắn mang giúp đồ. Cổ vai tôi cứ căng mỏi từ sáng tới giờ hay tại tôi đã ngồi ngủ tựa vào cửa kiếng xe buýt? Yeah…chắc vậy rồi.

– Đi ăn trưa nhé.

– Ok.

Hắn nhìn tôi như không thể tin rằng tôi lại “Ok”. Sự thực là tôi đói sắp chết rồi. Gói xôi của tôi thì đã bị hắn quăng vào sọt rác trong trường vì nó có vẻ đã thiu thiu…mùi nước cốt dừa.

………

– Ăn chậm thôi!

– Huh huh, you thử nhịn đói từ sáng coi!

– Tôi luôn bỏ bữa sáng đấy thôi.

– Hả? Tại sao vậy?

– À, tôi không sướng như you, có người mua xôi cho.

– Ah ha, yeah… dĩ nhiên!

Tôi nuốt miếng cơm trong sự tự hào vì mình còn có dì Út.Nhưng không hiểu sao tôi lại thấy tội tội cho hắn.Dĩa cơm của hắn vẫn còn nhiều.

– Ê, sao không ăn?

– Tôi không đói.

– Không đói thì cũng phải ăn chứ! Ăn để sống mà.

– Tôi thích ngồi nhìn you ăn.

– Hả?

Tôi gần như phun cả ngụm trà đá ra bàn sau câu nói gây shock của hắn. Hắn kêu tính tiền và trả luôn phần của tôi nên tôi móc tiền trả lại hắn.

– Gì thế?

– Đây là tiền cơm của tôi.

– Dẹp đi!

Hả? Ê…? Hắn đã đứng dậy và đi ra ngoài. Tôi đâu có thiếu tiền hay nghèo khổ cơ chứ??!

– Hey, đưa ba lô lại cho tôi.

– Tôi sẽ đưa khi về tới nhà.

– Không..tôi không về nhà. Giờ tôi đi làm.

– Cái gì? Đi làm à?

– Yah, right, vì thế, hãy đưa nó cho tôi.

Hắn gạt cánh tay tôi đang giơ ra để đòi lại chiếc túi và nhìn tôi đăm đăm giữa đường.

– Làm ở đâu?

– Tại sao tôi phải nói với you?

– Vì tôi là bodyguard của you!

– Hả? Tôi không phải đi chiến đấu vì vậy tôi không cần bodyguard.

– ………..

Oh !!! Lần này, tôi đã thắng, hắn đã không thể nói được gì! Ya…hoo!! Tôi giật lấy cái balô trên vai hắn trước khi hắn kịp phản ứng và chạy nhanh ra chỗ bác xe ôm đang đậu gần đó, Tôi thúc bác ấy chạy nhanh như đang trốn chạy 1 kẻ thù. Khi tôi ngoáy lại nhìn thì thấy hắn đã bước đi với 2 tay trong 2 túi quần, chân đá cục đá văng lên trong không trung.. Cái dáng ấy… có vẻ chán nản và bất cần làm sao.

Trái với mong đợi của tôi, buổi chiều hôm ấy tôi đã không gặp được Hoàng tử cho dù tôi có cố tình lảng vảng ở cầu thang cả chục lần, với hy vọng anh sẽ đi xuống và chạm mặt với tôi… Chỉ có 1 điều tốt duy nhất trong ngày là tôi đã được giao công việc chứ không photo tài liệu hay đọc báo nữa.

Tôi về tới nhà thì thấy xe của ba tôi. Hôm nay là ngày 20 sao?

– Ba, con mới về

– Đi học à?

– Nó đi làm.

Ba tôi có vẻ bất ngờ với câu trả lời của dì Út. Ông quay sang nhìn tôi, á


Old school Swatch Watches