The Soda Pop
Bạch mã hoàng tử

Bạch mã hoàng tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322632

Bình chọn: 9.5.00/10/263 lượt.

là có 1 lý do nào đó… Tôi bước xuống xe sau khi cúi đầu chào anh, nghĩ ngợi và đi vào quán…

– Ấy, Giang…!

– Hở? Sao ạ…?

– Em… còn cầm cái áo của anh.

Oppss! Ôi trời ơi… tôi định đem nó về nhà để ôm ngủ chắc?! Bằng gương mặt kỳ cục với đôi gò má đỏ ửng như 2 quả cà chua, tôi mang trả lại cái áo cùng cà vạt.

– Em quên…

– Không sao … Chào em!

– Dạ…bye anh.

Tôi vẫy tay và cố nở 1 nụ cười dễ thương nhưng tôi biết, nó không dễ thương chút nào vì 1 em gái đi ngang đã hỏi mẹ nó bằng cái giọng thánh thót đủ để tôi nghe thấy: “Chị kia bị làm sao thế hở mẹ?” …..

Chúng tôi ngồi ở đó hơn 2 tiếng, cười nói và huyên thuyên đủ thứ từ chuyện cô ca sĩ nào đó vừa đặt làm album ở studio cho đến chuyện tình hình chiến sự ở Irac… Tôi dù không biết gì nhưng cũng “à.. ờ, phải đó, ghê lắm…” cho có với bà con. Tôi còn uống cả…bia nữa, thứ mà tôi chưa từng **ng đến bởi..tôi đang vui!

– Ê, tiếng điện thoại ai đang reo kìa?

– Hử?!

Nghe nào… “..in my heart you were the only, and the night would seem so long…” Bài Soledad… Ê! vậy, đó là ….??!

‘Bodyguard calling…’

Đó là dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình cellphone của tôi.

– A..um..alô?

– Hey, đang ăn à?

– Yeah…um..chiện zì?

– Xấu như ếch! Ăn 1 mình!

– Um..không phải 1 mình..hô hô…

– What? Ăn với ai????????? Ở đâu? Tôi đến đó.

– Hum… you điên gòi.

– TÔI HỎI, Ở ĐÂU????

Argh! màng nhĩ của tôi như muốn rách toạt ra, tôi cúp máy không cần suy nghĩ. Thật khủng khiếp

Chương 13

Tất cả, tôi đã uống 3 ly bia to… Chà, ngay cả nghĩ tôi cũng không tin mình có thể uống nhiều thế? Nhưng mà … đầu tôi bắt đầu xoay vòng vòng .

– Giang đi bằng gì tới?

– Dạ?… Em cưỡi bạch mã tới.

– Trời ạ, Giang nó xỉn rồi..không biết nó có đi xe không?

– Tui thấy có anh nào chở cô ta tới.

Đó là hoàng tử, hihihi…hoàng tử, chú chủ quán ạh…

“Em về nghen, bye anh, bye chị…bye mọi người ”

Tôi vừa vẫy tay trái, vừa cầm chiếc balo đung đưa đi ra cửa, chắc phải đón xe ôm thôi. My bicycle, sorry nha, mai chị sẽ đưa cưng về.

– Dũng à, cậu chở bé Giang về đi.

– Okay.

Sau lời đề nghị của anh Tiến, anh Dũng, người nam còn lại trong phòng Design, chạy đến giữ tôi lại và kéo tôi ra xe anh. Anh Dũng – thấp quá, hihi.. chắc chỉ cao hơn tôi vài inch.

– Nhà em ở đâu?

– Dạ … oh.. àh..hẻm 475 Nguyễn Kiệm.

Cũng may, tôi còn nhớ được đúng địa chỉ nhà mình!

…………

“Ở đây phải không?”

Nghe tiếng anh Dũng hỏi, tôi ngẩng cái đầu-đang gục vào lưng anh-lên, con hẻm nhỏ quen thuộc… phải rồi..

– Dạ..chính nó!

Tôi nghe anh Dũng căn dặn và hỏi han gì đó, hình như là “có cần anh đưa vào trong không?” Còn đầu tôi thì cứ gật rồi lắc liên tục, khiến anh thở dài. Tôi cứ thế đi vào hẻm…và nghe tiếng xe máy anh chạy đi.

Có ai đó khều vai tôi. Không phải dzậy chứ? Mới 9h thôi mà… Ahh…tôi cố chạy nhanh về nhà nhưng cái ba lô của tôi đã bị kéo lại.

– Chạy đi đâu?

Tôi quay lại khi nghe giọng nói quen quen…và tỉnh hẳn khỏi cơn say.

– Trời ạ You đừng có vỗ vai người ta từ phía sau thế! Có người chết vì giật mình đấy!

– Tại sao đi chơi với anh ta??? để anh ta chở về? CÒN ÂU YẾM NỮA CHỨ!!!!!!! Con gái gì mà thế HẢ????????”

Tôi phải cho ngón trỏ vào tai ngoáy vài cái nó mới hết lùng bùng! Bây giờ, tôi mới biết, thì ra trên trái đất này có 1 người… còn lớn giọng hơn cả tôi! Hắn trừng mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn lờ mờ của con hẻm, tôi thấy hai lỗ tai hắn đỏ bừng.

– Ai? Âu yếm hồi nào?

– You, ngồi áp má vào lưng anh ta! Khó coi quá!

– Hả?

Oh..thì ra.. hắn thấy tôi và anh Dũng… đi chơi? âu yếm? đồ điên.

– Thì sao? Liên quan gì tới you?

Tôi xốc lại cái ba lô và bước tiếp nhưng…tôi vẫn không thể di chuyển được centimet nào vì hắn cứ níu chặt túi của tôi.

– Ê, buông ra đi chứ?

– Tôi vẫn chưa nói xong! You thích loại con trai lùn và xấu thế à?

Tôi thật không thể ưa nổi cái anh chàng này. Hắn tưởng mình là Tom Cruise chắc? mà lại chê người khác bằng cái giọng ấy?

……

– Nếu không trả lời thì tôi sẽ không buông đâu. You quen anh ta hả?

Hai người đi ngang nhìn chúng tôi với ánh mắt khó hiểu, tò mò, dò xét… rồi xì xào.. Trời ơi!

– KHÔNG! Được chưa??? Bây giờ hãy bỏ tay ra, tôi đang buồn ngủ lắm đây!

– Oh.. thật à? Yeah, khôn ngoan đấy. hihi…

Cái gã này, chỉ trong phút chốc là đã đã đổi thái độ rồi, từ gương mặt như đang muốn giết người đến nơi… hắn bỗng cười toe toét… Arghh, nụ cười quỷ quái ấy!!

– Đừng có cười.

– Hả? Tại sao?!

– Không có gì.

Hắn bỏ tay khỏi chiếc ba lô và vì thế tôi bước nhanh về nhà. Hắn đi theo sau tôi, huýt gió 1 giai điệu nghe hay hay… Khi tôi đang tra chìa khóa vào cửa thì

“Ngủ ngon nhé cưng! Bye!”

Cái gì? Cưng à?? Thật… tôi phát điên lên được! Đừng có gọi tiếng đó lần thứ hai!

Chương 14

Tôi đang đi dạo trong 1 vườn hoa thơ mộng có những chú bươm bướm vàng bay và hương hoa thơm ngát. Từ đằng xa, một chàng trai khoác áo choàng đang đứng cạnh con ngựa trắng, một tay nắm dây cương, tay kia thì vẫy tôi… Hoàng tử Lam! Em đến đây… Tôi cũng vẫy tay và chạy tới. Dì Út kéo cổ tay tôi lại, mặt cười nham hiểm, sau đó dì đặt tay tôi vào tay của 1 tên họa sĩ đang cười nụ cười chết tiệt ấy. Khônggg!