
thể vừa gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình. Vâng, anh chính là chân mệnh thiên tử của tôi.Huray!!! Thật hạnh phúc khi…có ai đó để yêu! Hi hi…
…….
Tôi đi dọc hành lang tầng 1 để ra cửa bằng đôi chân sáo tung tăng. Rồi, có cái gì loang loáng lăn qua giữa khe cửa khép hờ, chạy ra ngoài và dừng trước mũi chân tôi. Một chiếc đĩa CD? Tôi nhặt nó lên và quay lại chỗ cánh cửa, trên đó là chữ “Phòng thu âm”. Đẩy cánh cửa ra, tôi bước vào… Argh!!!!!!! Cái lưng áo thun màu xám tro tôi đã gặp ban nãy, ở chỗ máy photo. Anh ta đang lui cui làm gì đó dưới gầm dàn máy khá to với vô số nút và cần gạt.
Tôi đoán đó là dàn máy chỉnh nhạc trong phòng thu. Tôi chỉ đặt cái đĩa CD xuống chiếc bàn bên cạnh và dợm quay ra… thì:
– Cầm cái này hộ tôi.
Anh ta không quay lại mà chỉ chìa tay đưa ra 2 sợi dây cắm, loại tựa như dây kết nối hình ảnh hoặc âm thanh gì đó.
– Đấy không phải việc của em.
Lady Vengeance! [Tên 1 bộ phim nổi tiếng, về sự trả thù của người phụ nữ'>
Hehehe, cho anh biết, thế nào là bị người khác bỏ mặc trong cơn hoạn nạn. Tôi hất mặt đắc chí bước ra nhưng cánh tay tôi đã bị giữ chặt lại bằng 1 bàn tay rắn rỏi. Anh ta đứng lên, quay lại đặt vào tay tôi 4 sợi dây như thế… 1 cách thản nhiên như thể tôi chính là oshin của anh ta vậy! Chuyện quái gì thế này?!
– Nếu còn muốn tiếp tục làm việc ở đây thì phải giúp tôi!
Muốn tiếp tục làm việc ở đây? Dĩ nhiên! Tôi không muốn nghỉ nữa… dù thế nào tôi cũng sẽ làm! Bây giờ, tôi đi làm không phải vì tiền, không phải vì học hỏi, mà vì… 1 thứ khác.
Tôi đứng đó, hai tay cầm 1 đống dây nhợ, kể cả tour-nơ-vít… Và mỗi khi anh ta bảo: “Dây màu vàng” thì tôi phải đưa dây màu vàng. Ngay khi chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung báo tin nhắn, tôi cũng không thể lấy ra đọc vì không còn cánh tay nào khác. Tôi dám chắc mình vừa bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng cho nên… mới ngu ngốc đến thế này! Argh.. Tôi thậm chí không đủ thông minh để hiểu rằng gã ấy làm sao có thể đuổi việc tôi khi mà người quản lý tôi là anh Tiến?!
…..
Khi sợi dây cuối cùng được gắn xong thì điều đó cũng có nghĩa là 2 bàn tay của tôi được giải phóng.
– Ok, cô em có thể đi được rồi.
???
– Sao còn đứng đó? Đợi tôi mở cửa dùm chắc?
– Hình như…anh phải nói câu “Cám ơn” chứ ?
– Trong từ điển của tôi không có 2 từ “Cám ơn” và “Xin lỗi”, hiểu chứ, cô em?
– Thế à… okay, well…
Tôi gật gù… hiểu rồi, vậy không có lý do gì tôi phải giúp anh cả. Cho dù tôi đã lỡ hào hịêp đi nữa thì tôi cũng có cách rút lại. Hehehe… Tôi cúi người hướng tới chỗ dàn máy, bằng 2 phát, tôi nắm tất cả dây đã cắm nãy giờ…giật mạnh ra. Phù… thế là xong… Undo was done! Sau khi dằn đống dây đó xuống sàn, tôi phủi tay đứng dậy và…đi thẳng ra khỏi cửa với thái độ hùng dũng, oai phong, tôi nói mà không buồn nhìn anh ta:
– Quyển từ điển của anh chắc chắn đã bị xé mất trang đầu.
Bước chân tôi bắt đầu run như cầy sấy khi nghe 1 tiếng động lớn vang lên từ trong phòng cùng với tiếng quát “QUÁI QUỈ GÌ ĐÂY!” của gã ấy… Có lẽ gã vừa ném cái gì đó.. trong sự giận dữ! Ôi trời…tôi đã làm gì? Và tôi phải làm gì đây? Xúc phạm quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân! Arghh… tôi gặp rắc rối rồi! Với cái vẻ ngạo mạn kiêu căng của gã…hẳn vị trí của gã ở đây cũng không tầm thường. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi? Hic hic.
Chương 12
Người nhắn tin ban nãy là anh Tiến, nội dung: ‘Em tới Lẩu Hoa Di – chợ Bà Chiểu’. Đó là nơi họ đang ăn? Có lẽ do chờ lâu quá, mọi người phải đi trước và nhắn lại địa điểm cho tôi. Chắc là vậy. Tôi đi vào bãi xe trong khi nỗi lo sợ vẫn vây kín trong đầu, tay tôi siết chặt dây ba-lô, mồ hôi rịn ra ở thái dương.
– Oh.. em chưa về sao?
Giọng nói ấm áp từ phía sau khiến tôi giật mình quay lại… oh… My prince! Anh đã tháo hẳn cà vạt, vắt nó qua vai dù áo vẫn đóng thùng, tay thì cầm cái áo vest ngoài. Oh… so cute!
– Dạ.. em mới ra..
– Em có đi xe không?
– Dạ…à…không!
Tôi sực nhớ nhỏ Mai đã bảo tôi trông “thảm” với chiếc xe đạp… không cần biết chữ “thảm” của nó nghĩa chính xác là gì nhưng tôi không thể để anh cũng thấy tôi “thảm” được.
– Không à… có ai đón không?
– Cũng không… em đi xe ôm!
– Oh.. vậy giờ em đi đâu, anh chở cho.
Anh chở tôi? Tôi ngồi sau xe anh? Oh ho ho… Hôm nay thật là 1 ngày tuyệt đẹp..! Nhưng… tôi cảm thấy tội lỗi vì nói dối, và cắn rứt lương tâm với chiếc xe đạp đang nằm chờ đợi tôi trong kia.
– Thôi ạ, anh cứ về trước.
– Khách sáo nữa?! Bạn Mai thì cũng như em gái anh. Chờ đây, anh lấy xe đã… à, giữ giùm anh!
Anh đưa tôi cái áo vest và chiếc cà vạt rồi nheo mắt, đi nhanh vào bãi xe.Tôi ôm 2 thứ anh vừa gửi bằng cả 2 tay, nâng như nâng trứng! Ôi… My prince is too cool !
..…….
Tôi ngồi sau anh, ôm cứng cái áo vest và chiếc cà vạt và cứ ngỡ…mình vừa trở thành nàng lọ lem trong truyện cổ tích. Anh hỏi nhiều thứ về tôi, về Mai… nhưng tệ quá, tôi chỉ biết ậm ừ.. dạ..vâng..phải..dạ.. vì tâm trí tôi đã không còn ở chỗ cái đầu của tôi nữa.
:::Quán Lẩu Hoa Di:::
– Anh không lên ăn cùng mọi người à?
– Ah..không.. anh lên không tiện lắm. Em vào đi, ăn vui vẻ nhé.
– Dạ… cảm ơn anh.
Sao lại không tiện? Rõ ràng