gì? Làm sao tui có thể đi 1 mình? Sao 2 bà dám đánh lẻ hả?
– Kệ tụi tui, ai biểu bà hẹn chậm hơn…
……
Hai đứa nó cứ thế cãi nhau chí ***e trong khi tôi ngồi chính giữa bịt cả 2 tai lại và cố gắng thoát khỏi cuộc chiến đinh tai nhức óc này. Tôi đứng chờ ngoàii cửa lớp chỉ khoảng 5 phút hơn thì Mai đã đi tới và bảo tôi “Về thôi”. Còn Diệu thì cũng ra ngay sau đó vài giây và nói với tôi.
– Ê Giang, hôm đó tui ghé nhà chở bà đi.
– Hả?..? Mai, bà đã đồng ý đi thả diều với nó rồi à? Còn…
– Không, chơi bóng rổ nhưng gộp chung luôn.
– Gộp chung luôn là sao?
– Là 2 nhóm nhập 1 cùng đi vào CN đó.
– Trời… bà điên à?
– Diệu nó dữ quá!
– Hehhehe
Tiếng cười của Diệu lúc này ko khác gì 1 mụ phù thủy. Thế là cơn ác mộng của tôi đã trở thành sự thật… Cướp biển, tên Họa sĩ, Hoàng tử… chỉ còn thiếu mỗi dì Út…mà bù lại, có 2 con bạn nhí nhố và 1 ông bạn hiền như cục đất.
– Nhưng… sao bà chịu đi chơi bóng rổ hả Diệu? Bà cũng đâu có chơi thứ đó.
– Bà tưởng nhỏ Mai hiền lắm à? Nó nhường tui cái này thì tui phải nhường nó cái khác.
– Sao 2 bà không hỏi ý kiến tui HẢ?
– BÀ ĐÃ BỎ RA NGÒAI RỒI CÒN NÓI???
Okay… okay… 1 chọi 2…tôi thua là phải… Bạn tốt là thế đấy hử? Đồng thanh hét vào mặt tôi thế hử? Cảm ơn 2 bà đã giúp cho ngày CN này của tôi trở nên vô cùng hấp dẫn.. Ack ack! Giông tố đã nổi lên rồi. Hic hic.
::Sáng thứ bảy::
Tôi cố gắng nằm nướng thêm chút đỉnh vì hôm nay không phải đi học dù ánh nắng mặt trời đã chiếu qua cửa sổ, rọi thẳng vào chỗ giường tôi. Sao tôi không nằm mơ thấy Hoàng tử nhỉ? Chán quá.
– Giang, dì nhờ cái…
– …
– Dậy chưa? GIANG?!
– Dậy rồi…
Tôi lờ đờ đi vào nhà tắm súc miệng sau khi xếp xong mền gối.
Sọat sọat… [tiếng chải răng'>
– Con gọi cho Kiệt, bảo nó tới nhé!
– Hử???
Tôi thò cái mặt với kem đánh răng vẫn còn dính đầy miệng ra ngoài, dì đang lục **c ngồi chỗ chiếc xe máy.
– Kêu hắn tới làm gì?
– Sửa cái thắng xe.
– Ack… lát con dắt ra chỗ tiệm đầu hẻm cho.
– KHÔNG ĐƯỢC LỘN XỘN! Dì chỉ thích thằng Kiệt sửa thôi.
– Kệ dì…
Tôi phải vội nói “Okay” khi gương mặt của dì trở nên bốc khói và đóng cửa nhà tắm thật nhanh để không bị thiêu sống. Thế mà, chú Bảy nhà bên cạnh lại khen dì hiền thục đảm đang!
……
3h chiều. Vì dì cứ liên tục nhắc nhở rằng dì cần xe để đi đám cưới vào chiều nay, tôi cuối cùng cũng phải mở điện thoại, tra chữ ‘Bodyguard’… chần chừ khoảng 2 phút rồi tôi nhấn nút gọi.
– Hey! Missing me?
– Nhớ cái con khỉ! Chỉ là …dì tôi muốn you tới.
– Oh..thế à…tôi sẽ tới nếu you bảo rằng you nhớ tôi.
– Thế thì không cần tới nữa.
– Okay! Sẽ có mặt sau 5 phút .
– Khoan… hãy chuẩn bị tinh thần để… sửa xe.
– Hả?..Ê….
Tôi đã cúp máy. Việc này thật là 1 cực hình… phải chủ động gọi hắn tới… dì vừa góp phần đè bẹp vị thế vốn chẳng mạnh mẽ gì của con trong cuộc đối đầu này… Dì có biết không? Tôi nhìn chiếc xe của dì, và bỗng ghét luôn nó. Ước gì… bây giờ trời mưa…càng lớn càng tốt. Chẳng có tên điên nào lại sẵn lòng đội mưa tới để sửa xe miễn phí..cho dì tôi cả.
Tôi đã nghĩ sao mình không ước cái gì to lớn hơn như ước có thật nhiều tiền..hay ước Hoàng tử đột ngột nói yêu tôi chẳng hạn. Bởi lẽ chỉ sau lời cầu nguyện của tôi 2 phút, trời đổ mưa!
– Tự nhiên cái mưa à.
– Hehehe…ý trời khó cãi. Ai biểu sáng không để con đem ra tiệm…
Sau tiếng thở dài của dì tôi, tiếng chuông cửa làm cả 2 dì cháu ngó nhau sửng sốt. Tôi đã sai. Có 1 tên điên hơn bất cứ tên điên nào. Hắn đứng trước mặt tôi, vuốt nước trên mặt trong khi môi thì tái và run… Cái đầu bệt nước vì mưa nên không còn bù xù nữa…người hắn ướt như chuột lột…1 con chuột cao 1m8 với lúm đồng tiền bên má phải, đang cười với tôi.
Chương 20
Thật khó khăn để thú nhận điều này. Nhưng chính xác tôi đã có cái cảm giác gọi là “đau lòng”, lần đầu tiên … với 1 người con trai, lại còn là 1 kẻ tôi rất ghét!
Dì Út lật đật chạy ra lôi hắn vào nhà trong khi tôi đứng chết trân ngay cửa.
– Trời ơi… Sao con tới làm chi trong mưa gió thế này?
– Con đã hứa với Giang…
Hắn có cần phải như vậy không? Tôi phải quay mặt đi khi sống mũi bắt đầu cay cay…hình như.. tôi muốn khóc?
– Tội chưa…mà sao không mặc áo mưa hả con trai?
– Nhà gần xịt…với lại con đâu biết trời đổ mưa nhanh quá.
– Thương gì đâu… lạnh lắm hả? Cởi áo ra đi… Giang, vào lấy cái áo cho nó thay coi.
Tôi đi về phòng như 1 con robot.. mở tủ lục lọi.. rồi trở ra với 2 tay không..
– Nhà mình đâu có đồ của đàn ông?
– Con mặc áo đầm của Giang cũng được.
Hắn nói trong lúc vừa lau khô đầu bằng cái khăn lớn dì đưa khiến cho cái đầu lại chôm bôm như cũ, vừa nhăn răng cười liếc tôi, kẻ đang thẫn thờ như người mất hồn, cười không nổi. Tôi không hiểu tại sao mình lại thế… có cái gì đang nhào lộn trong tôi.
– Trong phòng dì có mấy cái áo sơ mi ba con gửi vá. Vào đó lấy.
– Ok…
– Giang sao thế hả dì?
Tôi nghe tiếng hắn hỏi nhỏ dì Út phía sau lưng khi đi về phòng dì. Ngay cả tôi còn không biết tôi bị làm sao nữa mà..!
…………
– Hắn đâu ạ?
– Trong phòng tắm.
Tôi bước tới chỗ cánh cửa nhà tắm đang mở để đưa áo cho hắn. Arghh… hắn đã cởi trần và đang treo cái áo thun ướt mem lên móc. Ni
