Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325272

Bình chọn: 9.00/10/527 lượt.

thì đến cổng trường

Nghiêm Lạc tức đến xanh mặt, Nghiêm Cẩn cúi đầu. Cậu biết cha cậu bắt cậu nhắc đến cái này là có dụng ý gì. Đường xá xa xôi, quanh co khúc khuỷu, cậu bảo một đứa bé năm tuổi đến tìm mình khác gì đẩy người ta đến chỗ nguy hiểm. Hôm nay, nếu không phải là rùa con mà là đứa nhỏ bình thường khác thì đã xảy ra chuyện lớn. Nghiêm Cẩn biết ý của cha nhưng trong lòng cậu cũng có suy nghĩ khác. Rùa con chịu rất nhiều khổ sở mới có thể lặn lội đường xa như vậy mà đến tìm cậu. Nghiêm Cẩn nhìn ánh mắt long lanh nước của Mai Côi, trong lòng vô cùng khó chịu, hốc mắt cũng nóng lên.

Nghiêm Lạc bình tĩnh hỏi:

-Con bảo em đến tìm con, tiền xe con tính sao?

Nghiêm Cẩn thấy Mai Côi lặng lẽ truyền đáp án trong lòng càng khó chịu. Trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh rùa con của cậu bé nhỏ một mình chen chúc trong đám người trên xe bus. Cậu chớp mắt, cố gắng ép mình không khóc, ấm ách nói:

-Rùa con còn bé, không cần mua vé

Nghiêm Lạc thở phì phò đi đi lại lại, không áp được lửa giận trong lòng, anh vỗ mạnh bàn, chỉ vào con, bắt đầu mắng:

-Nghiêm Cẩn, con làm chuyện hay lắm, con thiếu chút nữa hại chết Mai Côi rồi. Sự thông minh của con chỉ dùng để làm những chuyện này thôi sao…

Anh mắng chưa được hai câu, Tiểu Mai Côi không nhịn được òa khóc, rút tay khỏi tay Nghiêm Cẩn, nhào lên ôm chân Nghiêm Lạc.

-Cha Nghiêm Lạc, con không dám, con không dám. Cha đừng mắng anh, đừng phạt anh, là con sai rồi, là tự con muốn đến, con không dám, con thật sự không dám, cha đừng mắng anh, xin cha… oa oa…

Mai Côi ôm chân Nghiêm Lạc vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi xuống, vừa khóc vừa xin tha, đáng thương vô cùng.

Nghiêm Lạc bị cô bé khóc làm mềm lòng nhưng mấu chốt là không thể nhân nhượng trước mặt lũ trẻ, nhất định phải để bọn trẻ hiểu được tầm nghiêm trọng của sự việc, nếu không đến ngày nào đó mất mạng còn không hiểu vì sao. Anh cố nén mình để không dỗ Mai Côi, nghiêm giọng nói: -Mai Côi, việc này con cũng sai, không được người lớn đưa thì trẻ con sao có thể đi loạn được? Cô giáo ở trường, mẹ Tiểu Tiểu không phải đều dạy con phải học cách tự bảo vệ mình sao? Không được một mình chạy loạn, không nói chuyện với người xa lạ, không đi cùng người lạ đúng không? Hôm nay con tự mình bỏ đi không nói cho ai, vạn nhất trên đường gặp người xấu hay lạc đường thì làm thế nào. Cha mẹ không thấy con sẽ lo lắng, đúng không nào?

Nghiêm Lạc cố gắng nghiêm khắc, tuy rằng cũng nhẹ nhàng hơn Nghiêm Cẩn nhưng Mai Côi chưa từng bị Nghiêm Lạc mắng vẫn cảm thấy rất đáng sợ. Cô bé run lên, nhưng vẫn ôm chặt chân Nghiêm Lạc, một lòng muốn xin tội cho anh Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn thấy rùa con bị mắng cũng không nhịn được, nước mắt rơi xuống, cậu nhào tới ôm chân kia của Nghiêm Lạc, cầu xin:

-Cha ơi, là con không tốt, mắng thì mắng con là được rồi, con sẽ nhận phạt, phạt thế nào cũng được, cha đừng mắng rùa con, em ấy nhát gan, sẽ sợ đó. Mai Côi nghe xong khóc càng dữ, ra sức lắc lắc chân Nghiêm Lạc:

-Đừng, đừng phạt anh, đừng đánh anh, là con sai rồi, con biết con sai rồi, con không dám nữa, cha Nghiêm Lạc, xin cha, con không dám nữa, thật đó, thật đó…

Hai bạn nhỏ một trái một phải ôm chân Nghiêm Lạc không ngừng khóc thê thảm, nhất là Tiểu Mai Côi, bộ dáng bé nhỏ tội nghiệp khiến Nghiêm Lạc đột nhiên cảm thấy mình như đao phủ cùng hung cực ác. Đến ngay cả Happy cũng ngây người đứng bên không biết nên làm gì mới tốt. Tiết mục dạy dỗ, giáo dục của Boss anh đã xem nhiều nhưng chưa từng thấy trường hợp nào như hôm nay.

Cuối cùng, Nghiêm Lạc vẫn ôm Mai Côi lên, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô bé, lau nước mũi rồi nhìn đôi lông mi dài ướt nước mắt đáng thương của Mai Côi, thở dài, dịu dàng hỏi:

-Mai Côi, một mình đi xa như vậy có sợ không?

Tiểu Mai Côi thật cẩn thận nhìn Nghiêm Lạc, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nghiêm Lạc lại hỏi: -Con nói cho cha Nghiêm Lạc, vì sao lại muốn đến?

Đôi mắt to của Mai Côi lại ướt nước, cố nhịn nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Nghiêm Lạc nhẹ nhàng lau nước mắt cho bé, kiên nhẫn chờ bé nói. Mai Côi mím miệng nhỏ, cuối cùng khẽ đáp:

-Con rất buồn, rất muốn nói chuyện với anh…

Nữ sinh nhỏ buồn rầu? Nghiêm Lạc chấp nhận việc mình không hợp để bàn chuyện này với trẻ con. Anh quyết định để vấn đề này cho bà xã đại nhân xử lý. Anh nói với Mai Côi:

-Nói chuyện với anh có thể gọi điện thoại, con không tìm dược anh thì có thể nói với mẹ Tiểu Tiểu, cha Nghiêm Lạc, cha mẹ đưa con đi được chứ? Về sau không được một mình chạy loạn nữa, rất nguy hiểm, biết không?

Nghiêm Cẩn còn ôm chân Nghiêm Lạc, cậu ngửa đầu nhìn cha ôm rùa con thủ thỉ. Cậu rất muốn phản đối việc nói chuyện thì không cần ôm, ngồi xuống cũng có thể nói chuyện. Nhưng giờ cậu là người có tội, rắm cũng không dám đánh thì đừng nói đến việc phản đối gì. Nghiêm Lạc dỗ Mai Côi rồi thả cô bé xuống, xoay người dặn dò Happy chuyện chuẩn bị xe. Nghiêm Cẩn nhân cơ hội bước đến, lặng lẽ ôm Mai Côi vào lòng. Mắt Mai Côi khóc còn cay cay, giờ vẫn đang nức nở, giọng non nớt gọi:

-Anh ơi!

Nghiêm Cẩn vuốt mái tóc đen mềm của cô bé dỗ:

-Đừng khóc, đừng khóc.

Hôm nay chú Happy và cha