XtGem Forum catalog
Bảo Bối, Con Là Ai?

Bảo Bối, Con Là Ai?

Tác giả: Kim Cương Quyển

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327641

Bình chọn: 10.00/10/764 lượt.

gười đóng cửa buồng vệ sinh tắm rửa nhất định là Lăng Dịch mà không phải là Thiên Thiên, nhưng ngay lúc đó đầu óc Lăng Húc không nghĩ được điều này, cậu tưởng Thiên Thiên đang tắm, vì thế đi qua vặn nắm cửa buồng vệ sinh một chút, mở cửa ra.

Cậu chỉ mở ra một cái khe liền ý thức được không đúng, bởi vì cậu thấy được bóng dáng đứng ở trong bồn tắm lớn là Lăng Dịch.

Lăng Dịch đang tắm.

Lăng Húc có thể nhìn thấy lưng anh đưa về phía mình, một bàn tay chống trên vách tường, một tay khác đặt ở trước người, cơ bắp phía sau lưng buộc chặt, đầu ướt đẫm cũng buông xuống.

Thân thể anh hơi hơi chớp lên, động tác nơi cánh tay làm người cũng là đàn ông – Lăng Húc có thể dễ dàng nhận ra lúc này anh đang làm gì, cậu biết Lăng Dịch đang thẩm du.

Bọt nước không ngừng từ đỉnh đầu anh cọ rửa đi xuống, từ bả vai dọc theo cơ bắp căng chặt phía sau lưng trượt xuống, nhập vào bên trong khe mông, có vẻ bởi vì kích động mà ngay cả hai mông cũng buộc chặt.

Lăng Húc nghe được tiếng hít thở của anh có chút ồ ồ, mà ngay cả tiếng nước vòi hoa sen cũng che dấu không được, sau đó anh ngẩng đầu lên, phát ra tiếng thấp suyễn nặng nề.

Mà Lăng Húc sớm nên đóng cửa lại trộm rời đi lúc này mói giật mình phục hồi lại tinh thần, dùng động tác vô cùng nhẹ đóng cửa lại, nháy mắt xoay người dựa vào cửa ngồi trên mặt đất.

Cậu phát hiện trán của mình xuất ra một tầng mồ hôi, trái tim nảy lên mãnh liệt, hô hấp cũng biến thành dồn dập. Thân thể giống như có chút phản ứng, nhưng cậu không dám đụng chạm, mà là dùng sức trảo tóc của mình, sau đó dùng hai tay chụp mặt mình.

Nhưng cậu không biết, trong nháy mắt cậu đóng cửa, Lăng Dịch nghiêng mắt nhìn thoáng qua phía này, sau đó mới ngẩng đầu, để nước ấm cọ rửa khuôn mặt của mình.

Chương 42

Lăng Húc dựa lưng vào cửa phòng tắm ngồi một hồi lâu nhưng tâm tình vẫn không bình tĩnh trở lại, cậu lo lắng tiếp tục ở trong này thì Lăng Dịch tắm rửa xong sẽ đi ra, tay chống mặt đất muốn đứng lên, nhưng lúc này lại cảm thấy chân có chút nhũn ra, dứt khoát quỳ trên mặt đất dùng tay chân bò về phía trước.

Đi một nửa lúc đi qua phòng Thiên Thiên, Thiên Thiên đột nhiên từ trong phòng đi ra đứng ở phía trước cậu, kỳ quái hỏi: “Ba?”

Mà cùng lúc đó, Lăng Dịch đã tắm rửa xong mặc quần ngủ từ trong phòng vệ sinh đi ra, ở phía sau cậu hỏi: “Em làm gì vậy? Sao hôm nay lại trở về sớm thế?”

Lăng Húc duy trì tư thế đi về phía trước, quay đầu nhìn Lăng Dịch, thấy trên thân anh còn trần trụi, nhất thời đỏ mặt, “Sao anh không mặc quần áo?”

Lăng Dịch không trả lời cậu, mà là hỏi: “Vì sao em lại bò trên mặt đất?”

Thiên Thiên ngồi xổm xuống, tò mò nhìn mặt Lăng Húc, “Ba làm sao vậy?”

Lăng Húc có chút xấu hổ, cười cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi có chút không thoải mái.” Cậu nói xong, dứt khoát ngồi trên mặt đất, mất tự nhiên mà cong hai chân.

Thiên Thiên vô cùng lo lắng, đưa tay sờ trán Lăng Húc một chút, “Bị bệnh sao?”

Lăng Húc bắt lấy tay nó: “Có thể là bệnh thần kinh.”

Thiên Thiên nhất thời khẩn trương.

Lăng Dịch trấn an Thiên Thiên: “Không có việc gì, đừng nghe ba cháu nói bậy.” Sau đó nói với Lăng Húc: “Đừng ngồi trên mặt đất, rất lạnh.” Nói xong anh liền đi về phòng của mình.

Thiên Thiên ngồi xổm bên người Lăng Húc nhìn cậu trong chốc lát, Lăng Húc vỗ mông nó một cái, nói: “Trở về phòng đi thôi, ba không sao, đi tắm rửa đây.”

Lúc này Thiên Thiên mới gật gật đầu, đứng lên.

Lăng Húc trở về phòng của mình, đóng cửa lại, sau đó dựa lưng vào cửa ngồi xổm xuống dùng tay ôm đầu. Cậu cảm thấy mình quả thực không bình thường, mười mấy năm sống chung lớn lên với Lăng Dịch, được rồi, có thể là hai mươi mấy năm, đến tuổi này rồi mà lại khẩn trương khi nói chuyện với anh, hơn nữa động một cái là muốn đỏ mặt.

Nhớ năm đó cậu đạp xe đạp chở Triệu Phỉ Nghiên ngồi ở phía sau đi rêu rao khắp nơi còn chưa từng đỏ mặt.

Lăng Húc nghĩ mà muốn lăn một vòng, từ phòng bên này lăn đến bên kia phòng, không biết có bình tĩnh hơn chút nào không. Cậu thảm thương cảm thấy, mình giống như tâm lý biến thái, không biết có phải đã đến thời kì cuối rồi không, có còn biện pháp nào cứu nữa không.

Cuối cùng Lăng Húc ghé vào bên giường, giơ tay lên dùng sức đập giường, đập hơn mười cái mới thở dài một hơi không động.

Một lát sau, Lăng Húc thu dọn xong cảm xúc, cầm quần áo tắm rửa đi vào buồng vệ sinh, vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy Lăng Dịch đã mặc áo ngủ, ngồi ở bên trong phòng khách đang xem TV.

Lăng Dịch thấy cậu đi ra, lại hỏi một lần: “Hôm nay tan học sớm như vậy?”

Lăng Húc suy nghĩ một chút, chưa nói mình cùng Phan Văn Thiệu đi quán bar, vì thế biết thời biết thế đáp: “Đúng vậy, bên chỗ huấn luyện bị vỡ ống nước cho nên tan học sớm.”

“Vỡ ống nước?” Lăng Dịch cảm thấy không hiểu.

Lăng Húc gật đầu.

Lăng Dịch nhìn cậu, “Em theo nói chuyện với anh nhất định phải tránh ở sau cửa sao?”

Lúc này Lăng Húc mới phát hiện mình còn ôm cửa phòng, chỉ dò đầu ra nói chuyện với Lăng Dịch, cậu có chút không biết làm thế nào cho phải, buông cửa phòng ra nói: “Em đi tắm rửa.”

Lăng Dịch chưa nói cái gì.

Chờ Lăng Húc tắm rửa xong đi ra, Lăng D