Insane
Bảo vật giang hồ

Bảo vật giang hồ

Tác giả: Tô Tố

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325465

Bình chọn: 8.00/10/546 lượt.

đến lần khác, thỉnh thoảng cũng phải học cách làm người khác vui lòng chứ!”. Lạc thiếu gia thu bàn tay lại, ánh mắt tràn đầy sự bất mãn, đôi tay chải tóc lại càng thêm dịu dàng. “Tính cách như cô khiến cho mong muốn mỗi ngày làm một việc thiện của bổn thiếu gia khó mà thực hiện” .

Trong gương, Ngũ Thập Lang sắc mặt đỏ bừng, tức giận trợn to mắt như muốn bắn ra tia lửa điện vậy.

Cô đã lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được nỗi thống khổ toàn thân bất toại, chỉ

một cái ấn nhẹ đó thôi đã hủy diệt tất cả ấn tượng tốt đẹp về Lạc thiếu gia trong cô bấy lâu nay.

Bắt đầu từ buổi tối hôm đó, Lạc Cẩm Phong và Ngũ Thập Lang rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

“Thiếu trang chủ, phía trước mặt là Lai Thành…”

“Đi vòng qua, quay xe lại, đi dạo thêm hai thôn làng nữa!”. Lạc Cẩm Phong tựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng ra lệnh.

“Tuân lệnh!”. Viên cận vệ nhanh chóng cho xe ngựa quay đầu lại.

“Tại sao lại phải đi đường vòng?”. Ngũ Thập Lang lên tiếng “Như vậy chẳng phải sẽ kéo dài thêm đường đi sao?”. Lòng cô đang như có lửa đốt, kể từ lúc mơ thấy Vô Song bị rơi xuống vực thẳm lần trước đến giờ, tâm trạng cô luôn thấp thỏm không yên, chỉ muốn sớm được gặp chàng để giải nỗi tương tư.

Lạc Cẩm Phong mỉm cười nhìn qua với vẻ mặt cao thâm khó lường.

“Cuối cùng cô cũng chịu cất lời nói chuyện với ta”. Ngữ khí chàng lạnh lùng như thể trời sắp đổ bão.

Ngũ Thập Lang lập tức ngậm miệng lại, mắt nhìn mũi, mũi chĩa miệng.

Nỗi tức giận Lạc Cẩm Phong kìm nén bấy lâu lại một lần nữa bộc phát, chàng đưa tay nhấc cằm cô lên, nửa cười nửa không. “Chỉ vì ta điểm huyệt cô một lần nữa mà ghi hận đến tận giờ sao?”

Kể từ hôm đó đến nay là đã ba ngày liên tiếp, Ngũ Thập Lang khuôn mặt lạnh tanh, không nói năng gì. Lạc Cẩm Phong do đuối lí mới cố gắng nhẫn nhịn, nhưng nói cho cùng thì chàng từ xưa đến nay là đại thiếu gia, chịu đựng đến giờ đã là phải hết sức cố gắng, cuối cùng không chịu nổi cũng bùng nổ.

“Xin huynh đừng bắn nước miếng lên mặt ta nữa!”. Ngũ Thập Lang thành khẩn nói rồi đưa tay đẩy Lạc Cẩm Phong ra xa khuôn mặt mình: “Huynh nói chuyện thì cứ nói, đừng có tỏ ra hoang dã như thế!”

Lạc thiếu gia ngay tức khắc im bặt.

Từ nhỏ đến lớn, chàng có ngoại hiệu là Quân Tử Kiếm. Tại sao lại gọi là Quân Tử Kiếm? Đương nhiên là vì điềm đạm như ngọc, nho nhã mà lễ độ. Ấy vậy chả hiểu sao đến miệng của Ngũ Thập Lang lại trở thành hoang dã?

“Còn nữa, ta đã suy nghĩ kĩ rồi, cảm thấy việc trị độc dưỡng thương không dám làm phiền đến Lạc đại thiếu gia. Đợi đến khi ta gặp được Vô Song, chúng ta sẽ…”. Cô mím chặt môi rồi nói tiếp. “…đường ai nấy đi vậy.”

Tuy rằng làm thế sẽ bị mang tiếng là qua cầu rút ván nhưng bản thân cô thực sự chẳng thể chịu nổi tính cách bất thường, bá đạo của Lạc đại thiếu gia nữa.

“Cô cho rằng mình có quyền lựa chọn sao?”. Lạc Cẩm Phong nở nụ cười tươi rói, đôi mắt rạng rỡ, hớn hở, giống như thể lời nói của Ngũ Thập Lang là một trò đùa không hơn không kém. “Cho dù là đường ai nấy đi thì cũng phải do bản thiếu gia đề ra trước.”

Ngọn lửa trong lòng chàng bùng rừng rực, càng chạy càng bốc cao, nói một lúc chàng mới đột nhiên nhận ra bản thân tức giận là vì Ngũ Thập Lang nhắc tới Lãnh Vô Song quá nhiều, quá ngọt ngào.

“Nếu ta cứ kiên quyết muốn đi thì huynh có tư cách gì giữ ta ở lại?”. Ngũ Thập Lang lạnh lùng nói rồi vén rèm cửa lên, chuẩn bị nhảy xuống.

Sắc mặt trở nên trắng bệch, Lạc Cẩm Phong nhanh chóng đưa tay kéo lấy Ngũ Thập Lang đã bước một chân ra khỏi xe vào lòng mình.

Chàng nghiến răng nghiến lợi than thở. “Ngũ Thập Lang, lúc này cô bỏ đi chẳng khác nào nộp mạng vô ích. Cô có biết rằng Lai Thành phía trước mặt đang có bao nhiêu sát thủ chờ giết chết cô không?”

Đôi mắt Ngũ Thập Lang bộc lộ rõ sự bàng hoàng, cô cúi đầu không nói gì.

“Ngũ Thập, chúng ta đừng cãi nhau, giận dỗi nữa có được không?”

Ngũ Thập Lang càng cúi thấp xuống, một lúc lâu sau mới khẽ khàng lên tiếng: “Được thôi, Lạc thiếu gia.”

Giọng nói xa lạ, lãnh đạm đó chẳng khác nào cầm đao cứa lên trái tim Lạc Cẩm Phong một vết vừa dài vừa sâu.

“Cô cứ coi như thiếu nợ ta một ân tình, trước khi gặp được Lãnh Vô Song, hãy là a hoàn thân cận của ta vậy”. Giọng của Lạc Cẩm Phong cũng dần trở nên lạnh lùng. “Bên cạnh ta quả thực đang thiếu một a hoàn thân cận để sai khiến. ”

Ngũ Thập Lang bĩu môi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi trả lời chàng: “Lẽ nào từ trước tời nay, nhưng chuyện ta làm không phải là việc của một a hoàn?”

Lạc Cẩm Phong lắc đầu, nửa cười nửa không nói tiếp: “A hoàn của ta là phải nâng khăn sủa túi cho ta.”

Chàng vừa nói dứt câu, khuôn mặt của Ngũ Thập Lang liền xịu xuống. Cô lẩm bẩm trong miệng một mình: “Chẳng phải đó là những chuyện thê thiếp phải làm hay sao”. Ở nhà cô có đến năm mươi người mẹ, vậy nên hàng ngày, họ thường xuyên tranh nhau nâng khăn sửa túi cho Tiêu lão gia.

Nghe thấy mấy câu lẩm bẩm của cô, Lạc đại thiếu gia khóe miệng bất giác nhoẻn lên, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

“Được thôi, vậy ta sẽ làm a hoàn thân cận cho huynh!”. Ngũ Thập Lang gật gật đầu,