
đối xử ta như vậy, có thế nào ta cũng phải liều mạng cùng phụ thân”.Tô Tử Mặc chứng kiến qua phụ mẫu Chung Minh rất sủng ái Chung Minh, cũng vì thế, Chung Minh mới dưỡng thành tính tình không biết sợ ai này, có khi nàng thật đúng là hâm mộ Chung Minh, một chút cũng không câu nệ thế tục, so với nàng thì Chung Minh sống thật tiêu sái tự tại.“Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi mặc kệ ngươi, còn có ta, ta sẽ không để cho ngươi chịu nửa điểm thiệt thòi”. Chung Minh buông lời thề son sắt.Tô Tử Mặc biết nàng nói được thì làm được, trong lòng lại cảm động một trận, cười nói:”Vô công không chịu lộc*, muội đối với ta tốt như thế, muốn ta phải báo đáp muội thế nào đây?”
<* không bỏ ra công sức gì thì không thể nhận lộc>Chung Minh nói:”Ta vì ngươi cam tâm tình nguyện, cũng không phải cần hồi báo, nếu ngươi thật sự cảm kích ta, vậy từ giờ chỉ cần thích ta, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, coi như tìm chuyện để làm đi”.Tô Tử Mặc:”……” Vế trước Chung Minh nói nghe rất tốt, mà vế sau là đang nói cái gì đây, đảnh cười nói,”Vậy thì cũng có thể thử xem”.Chung Minh mừng rỡ đến hai mắt tỏa sáng,”Lời này là thật sao?”Tô Tử Mặc thấy bộ dáng nàng nghe gió ra mưa, vội nói:”Ta chỉ nói thử một lần, nhưng không cho phép muội làm càn”.Chung Minh đoạt lấy kim thêu trong tay nàng vứt qua một bên, cánh tay đặt lên vai nàng, vuốt ve sau ót nàng, rồi nói:”Như thế nào mới tính là làm càn, như vậy có tính không?” Sau đó không hề báo trước liền hôn lên môi nàng một cái.Chung Minh thật đúng là giống hệt yêu tinh, nói động dục liền động dục, trời lại cho bộ dáng xinh đẹp quyến rũ người, chỉ cần hai ba lần như thế thì ngay cả Tô Tử Mặc đều có chút chống đỡ không được, mặt nàng ửng đỏ, vội cự tuyệt:”Ban ngày ban mặt lại đang ở Tống phủ, cẩn thận không thôi người ta nhìn thấy”.Chung Minh hoàn toàn thất vọng:”Nhìn thấy thì cứ nhìn, làm khó dễ được ta chắc?”Tô Tử Mặc nói:”Muội và ta dù sao cũng là một người thê, một người thiếp, làm như thế còn thể thống gì?”Chung Minh mất hứng nói:”Ngươi với phụ thân ngươi đúng là cổ hủ như nhau, ta và ngươi thân thiết thì có liên quan gì đến người bên ngoài, hơn nữa, là biểu ca có lỗi trước với chúng ta, chuyện này chẳng qua gọi là ăn miếng trả miếng, có biết chưa?”Tô Tử Mặc nhẹ nhàng lắc đầu,”Cái ta kỳ vọng chính là lưỡng tình tương duyệt ngươi nông ta nông*.” Nàng cũng không biết phải miêu tả thế nào cho Chung Minh hiểu loại tình cảm mà nàng mong đợi.
<* ngươi nông ta nông ~ một đường hai người đi đâu làm gì cũng có nhau>Quả nhiên Chung Minh bị nàng nói mơ hồ, thích liền thích, cái gì mà ngươi lộng ta lộng*, nên nói:”Ngươi đừng đem mấy câu trong sách ra nói với ta, ta nghe không hiểu, ý của ngươi là không muốn chúng ta lén lút, không thể hiện ra trước mặt người khác được, phải không?”
<* Chung Minh lại nghe phát âm gần giống mà hiểu sai, lộng ~ thưởng ngoạn, trêu đùa, cũng có nghĩa là lấy, hay làm nấu gì đó>Tô Tử Mặc đành phải bất đắc dĩ nói:”Coi như không sai biệt lắm”.Chung Minh biết mình nói không hợp ý nàng, chỉ sợ Tô Tử Mặc sẽ chê cười nàng ít đọc sách, không cùng nhau trò chuyện được, âm thầm quyết tâm, nhất định không thể để cho Tô Tử Mặc xem thường, cho dù không thể giống như nàng thi khảo nữ Trạng Nguyên gì đó, ít nhất cũng phải nghe hiểu được cái gì gọi là “Ngươi lộng ta lộng”.Chung Minh nói:”Khi ở nhà, ta đã bái ngươi làm thầy, kể từ hôm nay, ngươi sẽ dạy ta học”.Tô Tử Mặc vui vẻ nói:”Muội có ý muốn học, ta tự nhiên dạy cho muội, chỉ sợ muội bỏ dở nửa chừng”.“Đừng coi khinh người, ta muốn sau ba ngày ngươi sẽ nhìn ta bằng cặp mắt khác xưa!”Tô Tử Mặc cười:”Ba ngày làm sao học tốt được, ba năm đi, có lẽ lúc đó mới có chút thành tựu”.“Ba năm?” Chung Minh cắn lưỡi, bất quá nghĩ đến chuyện ngày ngày ở bên Tô Tử Mặc, đừng nói ba năm, ba mươi năm cũng nguyện ý, dán lên đôi môi như cánh hoa của Tô Tử Mặc, khẽ thầm thì,”Ta muốn đi theo ngươi cả đời”.Tô Tử Mặc rung động một trận, đây là lời thề động lòng người nhất mà nàng được nghe.Hai người đối diện nhau, đang lúc ẩn ý đưa tình, thình lình nghe tiếng Thanh Nhi ngoài cửa sổ,”Cô gia người không thể đi vào!”Chợt nghe Tống Tuấn Kiệt nói:”Làm sao không thể vào, không phải là tiểu thư nhà ngươi đang vụng trộm với ai đó chứ?”“Cô gia, liên quan đến danh tiết tiểu thư, người không thể nói bừa”.“Nếu không làm chuyện gì đuối lý, cũng đừng chặn đường ta, còn tiếp tục không biết điều, cẩn thận ta đuổi ngươi đi”.Tiếp theo thấy Thanh Nhi khóc sướt mướt tiến vào, nắm lấy y phục Tô Tử Mặc, kêu “Tiểu thư cứu mạng.”Chung Minh cười hì hì đón lời:”Ôi, biểu ca không nên tức giận như vậy, vừa tới đã kêu đánh kêu giết”.Tống Tuấn Kiệt hừ một tiếng, nói:”Ta đến tìm tiện nhân tính sổ!”Dám mắng Tô Tử Mặc là tiện nhân, Chung Minh nổi giận, nói:”Biểu ca nói chuyện cần phải khách khí chút, nhà chúng ta hiện tại là do Mặc tỷ tỷ coi quản, cẩn thận nàng cắt tiền ngân chi tiêu của ngươi”.Tống Tuấn Kiệt sửng sốt, thật đúng là sợ Tô Tử Mặc sẽ làm vậy, lại không muốn thừa nhận là mình sợ, kiên trì nói:”Nàng mà dám, ta sẽ phản kháng lại, tin hay không hiện tại ta liền viết hưu thư từ nàng!”Chung Minh