XtGem Forum catalog
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325220

Bình chọn: 9.00/10/522 lượt.

ẫn tìm Tô Tử Mặc hỏi rõ ràng.Tô Tử Mặc nói:”Còn không phải do muội trêu chọc hay sao, êm đẹp gạt một ngàn lượng bạc của người ta, cũng nên cho người ta một lời giải thích”.Chung Minh nói:”Chỉ cần hắn không đến phiền ngươi nữa, ta cho hắn hai ngàn lượng”.Tô Tử Mặc cười nói:”Trong kinh thành này, người muốn có được lòng ta cũng không phải chỉ một hai người, muội có bao nhiêu bạc, có thể mua được bao nhiêu người?”“Nói như thế vậy thì không dễ làm rồi, chỉ có……” Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc, cười rất xấu xa.Tô Tử Mặc biết nàng lại nghĩ ra chuyện gì không đứng đắn, vội nói tránh đi:”Nghe nói hôm nay Trịnh di nương cũng xuất môn”.Chung Minh không chút nghi ngờ,”Nàng ấy xuất môn thì cứ xuất, có quan hệ gì với chúng ta đâu ?”“Kì quái ở chỗ rời đi chân trước chân sau với muội”.“Ý của ngươi là, nàng theo dõi ta?” Chung Minh nhảy dựng lên.Tô Tử Mặc nói:”Không có bằng chứng cũng không thể nói lung tung”.Chung Minh biết Tô Tử Mặc không phải người tự nhiên dựng ra chuyện thị phi, nếu nàng nói như vậy, khẳng định cảm thấy có chuyện không ổn, nếu thật sự bị Trịnh di nương theo dõi, vậy mấy lời nàng nói cùng Tô Tử Mặc chẳng phải đều bị Trịnh di nương nghe thấy, làm chuyện gì chẳng phải cũng đều bị nhìn thấy? Không dám khinh thường, cẩn thận hỏi:”Có phải thật là bị nàng ta nhìn thấy chuyện không nên nhìn rồi hay không?”Tô Tử Mặc đầu tiên liếc nàng một cái,”Còn không phải do muội a, ở nơi đông người, lại……làm chuyện phi lễ*”.Tiếp theo nói:”Thanh Nhi dường như nhìn thấy trong góc tường có người, nhưng không biết có phải Trịnh di nương hay không”.

<*chuyện sai trái/vô lễ/khiếm nhã>Chung Minh cười nhạo:”Giỏi cho Thanh Nhi tinh mắt, nghe lén nhìn lén thế nào cũng đều không thể thiếu nàng.” Rồi lại hoàn toàn thất vọng, “Nhìn thấy thì nhìn thấy, mọi người đều biết mới tốt, ngươi vừa đúng lúc lấy cớ ly hôn với biểu ca, ta với ngươi liền song tê song túc*”.

<*ăn ở ngủ cùng nhau>Chuyện tới mức này, Tô Tử Mặc thật ra không ngại cùng Chung Minh “Song tê song túc”, chẳng qua tới lúc thật sự xảy ra, chỉ sợ danh dự mất sạch, sau này làm sao đứng thẳng trước mặt người khác, huống chi nàng còn có phụ thân coi trọng mặt mũi, mặc dù nàng có nghĩ tới một ngày sẽ rời đi Tống phủ thì cũng không phải bằng phương thức này.Chung Minh thấy nàng không lên tiếng, lại hiểu lầm ý tứ của nàng, cau mày nói:”Ngươi vẫn là không muốn đi theo ta?”Tô Tử Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:”Ta ngày đó nở mày nở mặt gả nhập Tống gia, lúc đi cũng phải đi sao cho mặt mũi vẫn có thể diện”.Chung Minh nghe ra ý tứ, vui vẻ nói:”Ý của ngươi là đáp ứng rồi, chẳng qua bây giờ còn chưa phải thời điểm?”Tô Tử Mặc trêu chọc nói:”Ta sợ muội lại ăn giấm chua lung tung rồi gây chuyện thị phi”.Chung Minh không để ý tới nàng giễu cợt, cầm tay nàng, nghiêm mặt nói:”biểu ca ta không phải phu quân tốt, nếu không ngay từ đầu ta cũng sẽ không khuyên ngươi đừng có gả cho hắn, về phần ta, ta có thể hướng ngươi thề, ta nhất định toàn tâm toàn ý với ngươi, quyết không cho ngươi chịu nửa điểm ủy khuất, chờ ta báo xong đại thù, liền mang ngươi cao bay xa chạy”.Tô Tử Mặc nghe xong lời này cũng không biết nên có cảm xúc gì, quả thật nàng tin tưởng Chung Minh nói được thì làm được, chẳng qua kêu nàng liều lĩnh đi cùng Chung Minh thì nàng còn có chút do dự, hai nữ nhân muốn cùng một chỗ, cần gánh vác rất nhiều việc, vai các nàng thật có thể gánh hết không? Chuyện còn quá xa thôi thì không nghĩ tới còn hơn, nhưng ngược lại chuyện trước mắt mới cần phải giải quyết cấp bách, Tô Tử Mặc nói:”Trước mặc kệ chuyện tương lai, nói đến Trịnh di nương, nếu thật sự bị nàng nhìn thấy, chúng ta cần tính toán cho thật tốt”. CHƯƠNG 66 – SÁT UY BỔNG<* sát uy bổng : thời phong kiến, phạm nhân bị bắt đi đày, sung quân đến nơi biên thuỳ, để triệt tiêu khí thế cao ngạo của phạm nhân, trước hết phạm nhân sẽ bị đánh mười hoặc hai mươi trượng, cây trượng dùng để đánh gọi là sát uy bổng ~ ở đây có thể hiểu là ra tay trước gây sức ép>Đúng là thời điểm tốt, xuân ý dạt dào, hoa trong vườn đua nở, một trận gió thổi qua, hương khí bao trọn quanh người, trên bàn đá có bày ra nước trà và điểm tâm, thưởng trà ngắm hoa thì đúng là hết ý, nhưng mà giờ phút này cả đám người đứng ở trong vườn đều câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, chỉ nghe thanh âm cắn hạt dưa.Tô Tử Mặc đang tra hỏi, Chung Minh thì ở một bên cắn hạt dưa xem kịch vui.“Di nương, ngươi là chủ tử, ngươi nói đi.” Thần sắc Tô Tử Mặc thản nhiên, cũng không phẫn nộ hay ra oai cái gì.Trịnh di nương quỳ trên mặt đất lê hoa đái vũ* nói:”Oan uổng cho thiếp, thỉnh đại nãi nãi minh xét, mặc dù thiếp xuất thân không tốt, nhưng vẫn còn biết lễ nghĩa liêm sỉ”.<* miêu tả dáng vẻ khóc lóc nhưng vẫn xinh đẹp diễm lệ>Tô Tử Mặc thản nhiên nói:”Nhưng có người tận mắt chứng kiến, nhìn thấy ngươi cùng Lai Vận tư hội* ở phía sau hoa viên”.<* vụng trộm hẹn hò>Trịnh di nương nói:”Là ai đổ oan cho thiếp, xin đại nãi nãi giao ra người này, để cho thiếp và hắn đối chất với nhau, hỏi hắn sao đang êm đẹp lại hãm hại ta?”Tô Tử Mặc uống ngụm trà, chậm rì rì nói:”Người mật báo là ai, ngươi không