
cần biết, nếu không về sau ai còn dám nói thật với ta nữa, Lai Vận ở ngay tại đây, hai ngươi đối chất là được”.Gã sai vặt Lai Vận kia quỳ trên mặt đất, cúi đầu, sợ tới mức không dám nhúc nhích.Trịnh di nương đột nhiên giống như phát điên, túm lấy y phục Lai Vận, vừa khóc vừa hô:”Ngươi nói cho đại nãi nãi, ngày ấy chẳng qua ta kêu ngươi mang giùm ta khối vải bông, sao truyền ra lại biến thành ta với ngươi tư hội?”Lai Vận bị nàng làm ầm ĩ, ngây người không lên tiếng.Trịnh di nương chỉ cảm thấy miệng nàng có nói thế nào cũng nói không rõ được, đang tốt đẹp sao lại xảy ra chuyện thế này, nàng đang ngủ trưa trong phòng, đột nhiên có hạ nhân tới nói đại nãi nãi cho mời nàng, nàng nheo mắt liền biết có chuyện không tốt phát sinh, quả nhiên nàng đã đoán trúng, nhưng không nghĩ là chuyện oan uổng như vầy. Nàng tỏ ra mình là di nãi nãi không có khả năng tư hội cùng hạ nhân, nhưng kẻ khác thì vẫn bị oan uổng cùng kinh sợ nên không chống đỡ nổi, nàng thấy không còn trông cậy vào hắn được, chỉ có thể tự mình nói với Tô Tử Mặc:”Đại nãi nãi, bắt trộm thì phải bắt được tang vật, bắt kẻ thông gian phải bắt cả đôi, người không thể chỉ nghe lời nói của một phía đã đưa ra kết luận, người đổ oan ta không quan trọng, nhưng làm cho gia bị mất mặt thì mặt mũi người cũng không vẻ vang gì đâu”.Tô Tử Mặc gật đầu nói:”Lời này có vài phần có lý, ta không phải là người không phân rõ thị phi, kỳ thật ta cũng không tin tưởng di nương lại làm ra loại sự tình này, dù sao ngươi mới vào phủ có vài ngày, sợ ngay cả người trong phủ còn chưa nhận thức hết được, chẳng qua người mật báo cứ thề thốt nói là hai các ngươi ôm nhau, còn làm chuyện gì thì trong lòng các ngươi tự biết rõ”.Trịnh di nương lập tức nói:”Tuyệt đối không có việc này!” Đột nhiên có chút hiểu được sao lại thế này, ngày đó cũng do nàng lắm miệng, lúc đi dạo hoa viên thấy Lai Vận lướt qua trước mặt, nàng không thích Lai Vận không biết phép tắc, đã kêu lại xét hỏi vài câu, thì ra Lai Vận đi mua vải giúp lão phu nhân, nàng nhất thời nhiều chuyện nên cũng kêu Lai Vận mua giúp nàng một khối, Lai Vận hỏi nàng muốn mua kiểu hoa văn nào, nàng thấy bộ dáng Lai Vận tuấn tú, nhất thời quên mất thân phận, bày ra dáng vẻ lúc còn ở Đàn Ngọc viện, trêu ghẹo Lai Vận, “ngươi thích kiểu hoa văn gì thì cứ mua cho di nương ta kiểu đó”, còn lôi kéo tay hắn khoa tay múa chân trên người mình một chút, kêu hắn đừng mua ít hơn số bạc nàng đưa, sau đó Lai Vận sợ tới mức vội chạy đi, nàng còn trêu cười hắn một phen, không nghĩ tới lại bị người khác nhìn thấy hiểu lầm thành tư hội, thật đúng là oan uổng chết người mà.Chung Minh ở một bên xen mồm nói:”Vậy ngươi nói coi rốt cuộc sao lại thế này, chứ sao người ta không đổ oan người khác lại cố tình đổ oan ngươi, ngay cả Lai Vận đều thừa nhận”.Trịnh di nương biết Tô Tử Mặc là người thận trọng kỹ tính, chỉ sợ không thể qua loa tắc trách cho qua việc này, đơn giản nói thật, sau đó nói:”Thiếp thật sự chỉ là nhất thời mau miệng, không có ý khác”.Chung Minh cười nói:”Nói như vậy cũng đâu có oan uổng ngươi, ngươi là coi trọng bộ dạng Lai Vận tuấn tú, nhất thời không thu được xuân tâm* đi, nếu đổi lại là Lai Phúc, chắc chắn ngươi sẽ không làm vậy”.<* tình ý đưa đẩy>Diện mạo Lai Phúc nhìn như đại ma*, bình thường toàn ở hậu viện làm chuyện bổ củi nấu nước, rất ít đi đến tiền viện, chính là bởi vì bộ dạng rất xấu xí, sợ làm người khác khiếp sợ.<*đại ma ~ cây gai đen và xù xì ~ người mặt rỗ>Trịnh di nương liên tục nói:”Không thể nào, biểu tiểu thư, chuyện này không thể đem ra làm trò đùa”.Tô Tử Mặc nói:”Theo ngươi nói như vậy, các ngươi xác thực đã làm ra hành động khiến cho người ta hiểu lầm”.Trịnh di nương khẳng định:”Thật sự chỉ là hiểu lầm”.“Nói như thế, cho dù tận mắt nhìn thấy cũng không nhất định đó chính là sự thật, huống chi còn cách xa như vậy, nhận định sai người khác là có khả năng”.Trịnh di nương lại liên tục gật đầu.Tô Tử Mặc nói:”Được rồi, ta tạm thời tin tưởng ngươi, dù sao không có bằng chứng, ngươi cũng nên tự kiểm điểm hành vi một ít, tránh lại làm cho người ta hiểu lầm, các ngươi trước hết đứng lên đi.” Dừng một chút, lại nói,”Những người khác cũng nghe rồi đó, không được bịa đặt sinh sự, trừ phi có căn cứ xác thực”.Tất cả hạ nhân Tống phủ có mặt ở đây đều vâng dạ đáp lại.Trịnh di nương đứng lên, nhìn nhìn Tô Tử Mặc, lại nhìn nhìn Chung Minh, giật mình một cái, bỗng nhiên hiểu được dụng ý chân chính của Tô Tử Mặc, đừng nói là các nàng đã biết chuyện ngày đó bị mình theo dõi? Tô Tử Mặc hưng sư động chúng* chứng kiến một màn này, sợ là đang cảnh cáo nàng không được phép nói nhiều đi! Nếu thật sự buộc tội việc hôm nay, chỉ sợ nàng khó lòng giải bày, sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi nhà, cũng may là nàng không nói nhiều, Tô Tử Mặc mới thả cho nàng một con ngựa**, đương nhiên cho dù nàng nói ra chuyện kia mà không có bằng chứng cũng sẽ không ai tin nàng, cuối cùng vẫn là rơi vào cảnh bị đuổi đi, Trịnh di nương lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, trong lòng lại càng không dám khinh thường Tô Tử Mặc .<*ra quân ồ ạt, phát động nhiều người làm việc gì đó
**chừa đường lui