
không ngại giúp ngươi cầu xin, vậy ngươi cứ tạm thời ở lại, nhưng hai mươi trượng thì không thể miễn, nếu không giáo huấn về sau người người đều học theo thì còn có chút quy củ nào nữa, niệm tình ngươi mang cốt nhục Tống gia, thu lại gia pháp, ngươi tự vả miệng mình hai mươi cái đi”.Có thể bảo vệ hài tử lại không bị đuổi ra khỏi nhà, chẳng qua chỉ vả miệng hai mươi cái, Phùng di nương lập tức thiên ân vạn tạ, không đợi Tô Tử Mặc lên tiếng lần nữa, ả đã tự vả bát bát vào miệng, xuống tay còn rất nặng.Lão phu nhân có vẻ vừa lòng kết quả này, gật gật đầu, để Xuân Lan, Hạ Hà dìu trở về phòng.Tống Văn Thục vốn định an ủi Chung Minh vài câu, bất quá nhìn thấy ánh mắt Chung Minh luôn thuỷ chung dính vào người Tô Tử Mặc, trong mắt nào có người nương như nàng nữa, vừa mới nguôi giận lại bất bình, lúc Chung Minh còn nhỏ, mỗi lần bị khi dễ đều chui vào lòng nàng, đành thở dài, ôi, nữ nhi đã lớn không theo nương nữa rồi, lại nghĩ đến chuyện Chung Minh cùng Tô Tử Mặc là một trận đau đầu, thôi thôi, mắt không thấy tâm không phiền, mặc kệ nói như thế nào, Tô Tử Mặc so ra vẫn mạnh hơn cái tên Tống Tuấn Kiệt không có tiền đồ kia.Chung Minh bị bộ dáng phát uy mới vừa rồi của Tô Tử Mặc làm cho thần hồn điên đảo, đã nghĩ tìm chỗ nào không có người quấy rầy, thân mật nồng nhiệt một phen, không thèm quan tâm Phùng di nương đã tự phạt xong chưa, nắm tay Tô Tử Mặc rời khỏi viện. Lúc đi dạo ở hoa viên, thấy bốn bề vắng lặng, Chung Minh liền kéo vai Tô Tử Mặc lại, ấn một nụ hôn lên môi nàng.Tô Tử Mặc bị dọa giật mình, Chung Minh cũng thật quá lớn gan, ban ngày ban mặt còn ngay tại hoa viên, không sợ bị người ta nhìn thấy hay sao!!Chung Minh rất thích loại cảm giác kích thích này, nhưng cũng không thể ở mãi đường mòn đầy sỏi đá, mà đi sâu vào bên trong hoa viên, đứng sau một gốc cây đại thụ, Chung Minh nhìn Tô Tử Mặc, trong ánh mắt tất cả đều toát ra sự ái mộ, từ từ nói:”Mặc tỷ tỷ, ngươi đối với ta thật tốt”.Đầu ngón tay Tô Tử Mặc lướt qua khuôn mặt của nàng,”Muội là vì ta nên mới phải chịu một cái tát”.Chung Minh hừ nói:”Là Phùng di nương không biết trời cao đất rộng, còn tưởng rằng biểu ca sẽ giúp ả, không nghĩ tới trước mặt ngươi, ngay cả cái rắm biểu ca còn không dám phóng, ta còn thật hy vọng biểu ca vì Phùng di nương mà ra mặt, như vậy ngươi vừa vặn có thể lấy cớ từ hôn hắn”.Tô Tử Mặc cười đến có chút bất đắc dĩ,”biểu ca muội sẽ không dễ dàng thả ta đi”.Chung Minh nhíu mày, mặc dù nàng cũng có danh phận là thiếp, nhưng Tống Tuấn Kiệt không thể gây khó khăn được cho nàng, song thân* đều ở cùng nàng, gia tài vạn bạc, đừng nói Tống Tuấn Kiệt bán nàng cho thanh lâu, cho dù chỉ động tới một ngón tay của nàng, phụ mẫu cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, càng không quản tới thế tục lễ giáo gì, miễn là nàng cao hứng đều có thể chạy đi đâu cũng được. Tô Tử Mặc thì khác, nàng là chính thất cưới hỏi đàng hoàng, còn có phụ thân hồ đồ ngu xuẩn, chỉ cần Tống Tuấn Kiệt không gây rắc rối nghiêm trọng gì, Tô Hầu gia tuyệt đối không cho phép bọn họ từ hôn, mà Tống Tuấn Kiệt vì tiền đồ cũng dễ gì viết hưu thư, Tô Tử Mặc có muốn bình thản rong chơi tiêu sái cũng không dễ dàng.
<*cha mẹ>“Dù sao ngươi đi ta đi, ngươi không đi ta cũng không đi, cùng lắm thì cứ như vậy sống qua cả đời, chỉ cần có thể ở cạnh ngươi là được”. Mỗi chữ mỗi từ Chung Minh đều nói rất bình tĩnh chắc chắn.Tô Tử Mặc động lòng, không khỏi cầm lấy tay Chung Minh, nhẹ ngâm:”Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu”.
<~ được nắm tay người, đời này còn mong gì hơn>Chung Minh được Tô Tử Mặc chỉ dạy chút ít, cuối cùng cũng thông suốt hơn, hiểu được ý tứ những lời này, Tô Tử Mặc luôn có thể nói ra lời hay ý đẹp, nếu so với Tô Tử Mặc thì nàng có vẻ thô tục, bất quá nàng cũng không phải không có ưu điểm, nếu nàng cũng rụt rè như Tô Tử Mặc, e là ngay cả nắm tay cũng dễ dàng xấu hổ, càng khỏi bàn tới chuyện gì khác…Ánh mặt trời xuyên thấu qua tán cây rậm rạp chiếu nhiều vệt sáng lên người Tô Tử Mặc, nhìn qua vô cùng xinh đẹp, ánh mắt Chung Minh dừng ở đôi môi đỏ mọng của Tô Tử Mặc, trong lòng khẽ động, nghiêng người hôn lên.Tô Tử Mặc hơi ngập ngừng, nhưng cũng không có cự tuyệt, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt của Chung Minh làm càn xâm nhập.Ngay lúc đang hôn nhau nồng nàn, chợt nghe một tiếng ho nhẹ, môi giật mình tách ra, Chung Minh theo bản năng ôm Tô Tử Mặc vào trong ngực, lúc này nhìn thấy người tới là Thiệu Thi Dung, mới buông lỏng tâm tình.Tô Tử Mặc xấu hổ mặt đỏ như gấc, giống như là đang bị bắt gian tại giường, không thể trấn định tự nhiên được. CHƯƠNG 82 – VỖ TAY BA LẦN ĐÁNH CƯỢC“Nhị vị thật có hưng trí a.” Thiệu Thi Dung tựa tiếu phi tiếu nhìn các nàng.Chung Minh hừ hừ,”Ta không nghĩ tới ngươi còn có sở thích rình lén”.“Ta cũng không nghĩ tới các ngươi lại hẹn hò lúc này, thật không hổ là Tống gia chủ mẫu, không sợ bị người bêu rếu”.Thiệu Thi Dung là mỉa mai Tô Tử Mặc, Chung Minh da mặt dày như tường thành, đâu có sợ bị người cười chê.Tuy rằng nàng cùng Chung Minh lưỡng tình tương duyệt, nhưng rốt cuộc vẫn là thê thiếp của Tống Tuấn Kiệt, đoạn tình cảm này căn bản là trái với thế tục, nếu Tô T