
muộn rồi!” Nếu không phải Tô Tử Mặc xuất hiện, e là nàng sẽ giấu nhẹm chuyện mình thích Chung Minh trong bụng cả đời, nàng không biết Chung Minh có thích nữ nhân hay không, càng không biết nàng có thích mình hay không, nàng sợ nói cho Chung Minh rồi, Chung Minh sẽ xem thường mình, cho rằng cả đời nàng sẽ chê cười giễu cợt mình, nói cho cùng là do nàng sợ, nếu nàng dũng cảm một chút, nói ra hết trước khi Chung Minh gặp được Tô Tử Mặc, không chừng cục diện sẽ không như ngày hôm nay, nàng càng tới gần Chung Minh, Chung Minh lại càng chán ghét nàng, đáng tiếc thời gian không thể quay lại, trên đời cũng không có nếu như.“Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, trong lòng Chung Minh đã muốn có người khác, đời này cũng không khả năng thích ta.” Thiệu Thi Dung rã rời.“Kỳ thật trong lòng ngươi đã sớm có đáp án, chỉ là cảm thấy không cam lòng cứ như vậy buông tay”.Thiệu Thi Dung liên tục gật đầu, lời Hàn Thu San nói đều trúng tâm tư nàng.“Nếu ta đổi lại, nói như thế này, xem trong lòng ngươi có thể dễ chịu một chút hay không, ngươi buông tha cho một người không thích ngươi, còn Chung cô nương lại mất đi một người thích nàng, vậy ai phải chịu tổn thất lớn hơn nha?”Thiệu Thi Dung trở về chỗ cũ ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, đạo lý này không phải không đúng a, “Ta như thế nào không nghĩ ra nhỉ!” Quả nhiên trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.Hàn Thu San cười cười với nàng, kỳ thật đạo lý gì Thiệu Thi Dung đều biết, chính là nhất thời không bỏ xuống được thôi, làm cho nàng giải bày được thì tốt hơn là cứ giữ mãi trong lòng, miễn cho nàng nhất thời không nghĩ ra lại trở nên cực đoan. Hàn Thu San không nói nữa, giúp nàng sửa lại chăn gối, rồi nói:”Đã khuya, cô nương sớm ngủ đi”.“Hàn tỷ tỷ, ngươi chờ một chút.” Thiệu Thi Dung gọi lại nàng.Hàn Thu San quay đầu,”Cô nương còn có việc gì sao?”Thiệu Thi Dung lấy khế ước bán thân từ trong rương* ra, xé nát trước mặt Hàn Thu San, nói:”Từ nay về sau ngươi được tự do, không cần phải theo ta làm hạ nhân, ngươi muốn đi đâu cũng đều có thể”.
<* hòm đựng quần áo, đồ đạc hồi xưa>Hàn Thu San lại bướng bỉnh lắc đầu,”Là cô nương mua ta về, ta đời này đều là người của cô nương, nếu cô nương chê ta chướng mắt thì ta tránh xuất hiện trước mặt cô nương là được”.Thiệu Thi Dung vội nói:”Ta không phải có ý tứ đó, ta chỉ cảm thấy ngươi không nên làm mấy chuyện này”. Hàn Thu San từ ngày đó đều lo liệu chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho nàng, còn giúp nàng trò chuyện giải sầu, thật sự là người tri kỷ. Ngày ấy trong lúc vô ý nhìn thấy Hàn Thu San cùng Tô Tử Mặc ngâm thơ đối đáp hết sức hợp ý, ngay cả Tô Tử Mặc còn đối đãi Hàn Thu San như tỷ muội, thì sao nàng có thể sai bảo Hàn Thu San như hạ nhân, chẳng qua nàng vì mục đích của mình mới bỏ chút bạc mà thôi, càng không tự cho mình là ân nhân cứu mạng của ai.“Cô nương một mình xuất môn ra bên ngoài, lại tạm trú nhà người ta, có nhiều việc không thuận tiện, không nên khách khí với ta, đợi đến ngày cô nương trở về nhà, lúc đó tuỳ ý cô nương an bài, tóm lại, đừng đuổi ta đi là được”.Thiệu Thi Dung ngây người, nàng vì Chung Minh mà đến, Chung Minh lại chưa bao giờ quan tâm tới nàng một câu, còn chưa bằng Tô Tử Mặc thấy nàng lẻ loi một mình mà an bài cho nàng một nha đầu bên cạnh mặc dù sai bảo nha đầu cũng không thuận buồm xuôi gió cho lắm. Giờ phút này, nàng nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước mắt, một dòng cảm xúc ấm áp chảy qua tim.********“Mặc tỷ tỷ, ngươi hiện tại như thế nào luôn ở cùng Hàn Thu San, cũng không thèm để ý ta”. Chung Minh bĩu môi, thập phần bất mãn nhìn Tô Tử Mặc.Tô Tử Mặc đang tháo vòng tai, nghe vậy dừng lại, quay đầu cười nói:”Xem bộ dáng muội như là đang ghen nha”.Chung Minh thoải mái thừa nhận,”Ta chính là ghen a, hai người có chuyện gì nói mãi không xong chứ?” Kiếp trước cũng không thấy Tô Tử Mặc và Hàn di nương xuất hiện cùng nhau bao nhiêu lần.Khó có khi gặp được một người tuổi tác tương đương, lại có cùng sở thích, nên nàng mới thân thiết một chút, không nghĩ tới ngay cả nữ nhân mà Chung Minh cũng ăn giấm chua, Tô Tử Mặc có hơi kinh ngạc, không phải mình cũng từng vì Thiệu Thi Dung mà không thoải mái sao?! Nghĩ vậy, nàng kéo tay Chung Minh, áy náy nói:”Là ta suy nghĩ không chu đáo, về sau sẽ chú ý một chút”. Thích nữ nhân quả thật phiền toái, đã đề phòng nam nhân còn phải đề phòng nữ nhân.Chung Minh không nghĩ tới nàng sẽ vì chuyện nhỏ ấy mà giải thích với mình, có vẻ như bụng dạ mình quá hẹp hòi, ra vẻ hào phóng nói:”Kỳ thật ta cũng không có gì, ta chỉ sợ Hàn Thu San say mê ngươi, lúc đó thì nguy mất”. Ở trong mắt nàng, Tô Tử Mặc là người tốt nhất trên đời, tự nhiên cũng có nhiều người mơ ước, có khi nàng còn rất hâm mộ Hàn Thu San có thể cùng Tô Tử Mặc đối đáp trôi chảy, nhiều khi nàng muốn hoà nhập nói chuyện với các nàng, nhưng phát hiện căn bản là khó chen vào, thi từ ca phú nàng nghe mà đau đầu. Nàng càng không nghĩ tới Hàn di nương âm thầm lặng lẽ của kiếp trước còn có một mặt khác như hiện tại, quả nhiên là nhìn nhầm rồi, mà thôi, đây cũng không phải lần đầu mắt nàng nhìn nhầm người.Tô Tử Mặc nghe nàng nói như thế, không khỏi