
ng dám xen mồm, nơm nớp lo sợ hầu hạ ở bên cạnh. Tống Tuấn Kiệt nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đến chỗ lão phu nhân xem động tĩnh thế nào.Mới tiến vào sân, chợt nghe một trận tiếng cười, nguyên lai Tô Tử Mặc và Chung Minh đang ở cùng lão phu nhân, chọc cho lão phu nhân cười, Tống Tuấn Kiệt muốn quay đầu trở về, vừa lúc Xuân Lan ở trong phòng đi ra, nhìn thấy hắn, hô một tiếng, Tống Tuấn Kiệt đành phải kiên trì vào nhà.Lão phu nhân nhìn thấy Tống Tuấn Kiệt, trước không nể mặt,”Ta còn nghĩ đến chờ ta chết rồi, ngươi mới bước vào cửa phòng này”.Tống Tuấn Kiệt cười ngượng nói:”Trong nha môn bận rộn, mỗi khi trở về sắc trời đã tối muộn, sợ làm phiền lão phu nhân nghỉ ngơi, cho nên chậm chạp không có tới thăm lão phu nhân”.Lão phu nhân nói:”Ngươi là cái đồ vô sự không đăng tam bảo điện*, nói đi, lại làm ra chuyện gì rồi?”
<* ~ không có chuyện gì nhờ vả thì không tới tìm>Tống Tuấn Kiệt vội nói:”Làm gì có, chỉ là nhàn rỗi lại đây thăm hỏi lão phu nhân, thân thể người gần đây thế nào?”Lão phu nhân hừ một tiếng,”Nhờ phúc của ngươi, còn chưa có chết”.Tống Tuấn Kiệt không nói tiếp nữa, ngồi ở một bên, nghe các nàng nói chuyện.Lão phu nhân vốn không nhớ tới chuyện quan tài, Tống Tuấn Kiệt đến đây, ngược lại nhắc nhở bà, liền đem ý tưởng nói cùng Tô Tử Mặc, ý muốn dùng tiền riêng của chính mình, không động đến bạc trong phủ, bất quá sự tình vẫn là Tô Tử Mặc đi làm.Tô Tử Mặc vội nói:”Lão phu nhân nhất định có thể khỏi hẳn bệnh, nói chuyện này hình như còn sớm quá”.Lão phu nhân cười nói:”Không còn sớm, ta sống thọ như vậy đã thấy đủ rồi, cho dù hiện tại không dùng được, chờ thêm vài năm cũng phải dùng, miễn cho đến ngày nào đó duỗi thẳng chân đi*, cả nhà lớn nhỏ lại luống cuống tay chân”.
<* chết thẳng cẳng>Chung Minh biết lão phu nhân sống không được bao lâu nữa, quay lưng len lén gạt lệ.Tống Văn Thục nghe thấy trong lòng cũng không dễ chịu, bất quá biết lão phu nhân không phải nói không có lý, liền nói đùa:”Lão phu nhân là muốn khoe cho chúng ta biết người có một rương đầy ắp bảo bối, chúng ta cứ việc mở to hai mắt nhìn là được”. Dừng một chút, giả bộ thầm oán giận, nói,”Nương, năm đó nữ nhi xuất giá, một kiện đồ cưới nương cũng không cho, hôm nay có phải nên bồi thường cho nữ nhi hay không a?”Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng,”Bồi, nên bồi chứ”. Vừa cười vừa nói với mọi người,”Ai nhìn thấy cũng đều có phần”.Tô Tử Mặc cùng Chung Minh tất nhiên không đem mấy thứ này xem ở trong mắt, bất quá muốn làm cho lão phu nhân vui vẻ, Phùng di nương nghe được cũng mừng khấp khởi trong lòng, nghĩ rằng lát nữa nhất định chọn thứ đáng giá nhất.Tống Tuấn Kiệt choáng váng rồi, sao lại tới không đúng dịp thế cơ chứ! Nếu lúc này rời đi, ngược lại làm cho người ta khả nghi, chỉ có thể kiên trì ngồi im.Lão phu nhân phân phó Xuân Lan, Hạ Hà đem của hồi môn năm đó của bà – chính là rương gỗ đàn nâng đi ra. CHƯƠNG 87“Ta nhớ rõ bên trong có đôi hoa tai ngọc thạch, là bà bà* để lại cho ta trước lúc lâm chung, Tống gia vẫn truyền lại cho trường tức**, đến ta đã muốn là đời thứ ba, Tử Mặc, hôm nay ta liền cho con”. Lão phu nhân mang ý cười, vui vẻ nói.
<*mẹ chồng
** con dâu trưởng, nhiều tuổi nhất>Tô Tử Mặc vội cự tuyệt:”Đã là truyền cho trường tức, không bằng đưa cho bà bà*”.
<* ~ là Mã Nguyệt Nga>Mã Nguyệt Nga cùng Tống Tuấn Kiệt giống nhau, từ sau khi lão phu nhân bị bệnh, ít khi bước vào cái viện này, nếu không có Tống Văn Thục quên hết thù hận lúc trước ngày đêm phụng dưỡng, còn có thêm Tô Tử Mặc và Chung Minh nói chuyện phiếm bên cạnh, thì cảnh đêm còn không biết thê lương đến thế nào, lão phu nhân càng hối hận năm đó không nên can thiệp vào hôn sự Tống Văn Thục, nghe Tô Tử Mặc muốn trao cho Mã Nguyệt Nga, trong lòng tự nhiên không thoải mái, tạm thời áp chế không đề cập tới, có ý hối hận nói:”Ta sớm nên đem mấy thứ này ra, con nói coi ta từng này tuổi, không thể mặc không thể mang, chết rồi cũng không bỏ theo quan tài, vô duyên vô cớ đặt dưới đáy rương cho nó móc meo hết cả”.Chung Minh phụ họa theo,”Đúng vậy, người sống trên đời này, chẳng qua cũng có hai chữ ăn mặc, ngày thường ngoại tổ mẫu tiết kiệm chi tiêu ăn uống, đâu ai nghĩ tốt cho người, nói không chừng sớm có kẻ ngày đêm trông mong chờ người chết để chiếm của riêng cho mình”. Kiếp trước, sau khi lão phu nhân xa rời trần thế, qua không bao lâu, Tống gia liền lụn bại, mặc kệ là bại bởi tay Tống Tuấn Kiệt, hay bại bởi tay Mã Nguyệt Nga, tóm lại không phải ý tưởng đột nhiên nảy ra một sớm một chiều, có lẽ họ đã sớm tính kế trong lòng.Tống Văn Thục vỗ nàng một chút,”Con đó, sao nói như thế chứ”. Hôm nay cũng không biết sao, lão bà cứ nhắc tới chuyện sống chết, nghe mà lòng cứ thấp thỏm lo âu.Lão phu nhân nói:”Minh nhi nói thật đúng, ta từng này tuổi còn không bằng một hài tử có tri thức”.Xuân Lan cùng Hạ Hà cố hết sức nâng rương đồ ra, đặt xuống bên chân lão phu nhân.Lão phu nhân lấy chìa khóa giao cho Xuân Lan, kêu nàng mở ra.Phía trên có mấy tầng y phục, sau khi lấy ra, bên trong là một bọc vải màu vàng, mặt trên thêu hoa văn long phượng cát tường, có lẽ cũng đã nhiều niên đại.Tống Vă