
ói:”Đi quan phủ, đây là vật chứng, ta là nhân chứng, chẳng những Tống Tuấn Kiệt không thể chạy đằng trời, còn có thể tận diệt Đàn Ngọc viện”.Tô Tử Mặc nhìn nàng thật sâu,”Kỳ thật ngươi cũng muốn trả thù Trần lão bản?”Trịnh di nương thê lương cười,”Ngươi cho là lúc trước làm sao ta bị bán vào Đàn Ngọc viện? Ta là cái goá chồng, sau khi phụ mẫu lần lượt chết vì bệnh, ta bị thẩm nương* nhẫn tâm bán cho Đàn Ngọc viện, tất nhiên ta liều chết không chịu, lão Trần kia quả thật độc ác, không mắng thì đánh ta, ta thường bị đánh cho thương tích đầy mình, toàn thân không chỗ nào lành lặn, cuối cùng đành phải theo hắn”. Trịnh di nương nhớ tới đoạn ngày tháng mà mình không thuộc về mình, hai tay bất giác ôm chặt cơ thể, sắc mặt vừa như sợ hãi vừa như chán ghét, thật vất vả mới bình ổn tâm tình, chậm rãi nói,”Người bên ngoài đều cho yên hoa nữ tử như chúng ta là hèn mọn hạ lưu, chứ làm sao biết chúng ta đáng thương đến cỡ nào, không biết bao nhiêu nữ nhi trong sạch bị huỷ hoại trong tay Trần lão bản, cho dù thiên đao vạn quả hắn cũng không đủ”. Trên mặt Trịnh di nương toát ra vẻ căm hận Trần lão bản đến tận xương.
<*thím>Tô Tử Mặc thông cảm cho nàng đồng thời cũng khó hiểu hỏi:”Ngươi đã thống hận hắn như thế, vì sao không sớm giao mấy thứ này cho quan phủ?”Ánh mắt Trịnh di nương lộ ra vẻ khinh thường,”Mệt người nào cũng khen ngươi là tài nữ, đạo lý trong đó ngươi không nghĩ ra sao?”Tô Tử Mặc ngây người rồi thở dài, Trần lão bản có thể làm ăn lớn và lâu dài như vậy, tất nhiên đã đút lót đầy đủ cho bọn quan tướng, vả lại Trịnh di nương thấp cổ bé họng, ai sẽ tin nàng, cho dù chứng cớ vô cùng xác thực nhưng khi giao lên, cũng chỉ như đá chìm đáy biển. Cái mà Trịnh di nương chờ chính là cơ hội, nếu như Tống Tuấn Kiệt đối tốt với nàng thì thôi, khổ là Tống Tuấn Kiệt cá mè một lứa với Trần lão bản, Trịnh di nương vô cùng thất vọng mới quyết định buông tay, mượn nữ nhi Hầu gia ra mặt, quan phủ tự nhiên sẽ không tuỳ tiện che lấp cho qua chuyện, huống chi Chung Minh rơi vào nguy hiểm, càng không thể ngồi yên không màng đến, đó cũng là lý do Trịnh di nương sớm biết kế hoạch của Tống Tuấn Kiệt nhưng không nói trước cho các nàng biết để các nàng phòng bị. Nếu đêm nay Tô Tử Mặc không tìm đến Tống phủ thì rạng sáng hôm sau chắc hẳn Trịnh di nương cũng sẽ đi tìm nàng. Chỉ có một điều làm Tô Tử Mặc khó chấp nhận được đó là cả một buổi tối xảy ra chuyện lớn như vậy mà Trịnh di nương lại trơ mắt nhìn Chung Minh rơi vào hiểm cảnh, hoàn toàn không để ý đến chết sống cùng sự trong sạch của Chung Minh, nếu như Chung Minh xảy ra chuyện mà chứng cứ cũng xác thực vừa khớp thì Tống Tuấn Kiệt cùng Trần lão bản không chỗ nào trốn được.Có điều hiện tại không phải thời điểm truy xét, Tô Tử Mặc nói:”Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi”.“Đi đâu? Đàn Ngọc viện hay là quan phủ?” Trịnh di nương nắm giữ chứng cớ còn tiếp theo nên làm thế nào thì hoàn toàn không có chủ trương, hiển nhiên nghe theo Tô Tử Mặc.Tô Tử Mặc nói:”Bọn họ đã bày ra ván cờ này, vô luận thành hay không thành, cũng không có khả năng đưa Minh nhi trở về Đàn Ngọc viện, ít nhất họ phải né qua trận gió đầu. Tất nhiên chúng ta sẽ đến quan phủ nhưng không phải bây giờ, ta sợ bọn hắn phát lệnh bắt người để lộ tin tức làm bọn chúng bỏ chạy, hiện tại quan trọng nhất là sau khi hừng đông không cho mở cổng thành, chỉ cần không ra khỏi thành thì có thể bắt được, ngay dưới chân thiên tử, phòng thủ nghiêm ngặt, bọn chúng có chạy đằng trời”.Trịnh di nương đã rõ ràng ,”Hiện tại đi Hầu phủ tìm cha ngươi hay sao?”Tô Tử Mặc vẫn lắc đầu, nàng biết phụ thân cương trực công chính, sẽ không bởi vì sự tình có liên quan Chung Minh mà bỏ mặc, bất quá nàng không muốn để phụ thân lấy việc này ra bắt nàng thoả hiệp, nói:”Có người còn tích cực và tác dụng hơn cha ta”. Nói xong mang theo Trịnh di nương đi đến Tôn phủ ở phố phía Tây.Tôn phu nhân nghe Tô Tử Mặc giới thiệu liền hiểu được các nàng đến đây có ý đồ gì, lúc ấy ước định cùng Chung Minh chỉ có phu thê bọn họ, ngoài ra không còn ai khác, không biết Chung Minh có nói với Tô Tử Mặc chuyện này chưa nên nàng chỉ trần thuật lại sự thật:”A, lão gia nhà ta không ở nhà, hắn sai người về nhắn, nói bờ sông Hoài có án mạng, cần ở nha môn xử lý sự tình, đêm nay sẽ không trở lại”.Tô Tử Mặc trong lòng lộp bộp:”Án mạng sao?” Khẩn trương hỏi,”Phu nhân có biết tình hình cụ thể không?”Tôn phu nhân hơi do dự rồi mới nói:”Ta chỉ là phụ nhân không nên quản chuyện nam nhân, nhưng nể tình Tô Hầu gia, ta nói cho tiểu thư biết vậy, ta nghe người trở về báo, có nữ nhân bị một nam nhân đẩy xuống sông Hoài chết đuối, lão gia nhà ta vừa vặn ngang qua liền bị liên luỵ”. Dừng một chút, thâm ý nói,”Không biết giết nhau vì tình hay là báo thù, nghe nói hai người còn là biểu huynh muội”.Tô Tử Mặc tin tưởng biểu huynh muội này là Chung Minh cùng Tống Tuấn Kiệt, nhưng vì lòng dạ rối bời nên đã xem nhẹ một điểm sơ hở trong chuyện này, đêm nay là Tết Trung thu, trăng tròn nhân ngày đoàn viên, Tôn Chỉ Hải không ở nhà cùng phu nhân sao lại trùng hợp đến bờ sông Hoài rồi gặp án mạng, đã vậ