80s toys - Atari. I still have
Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Tác giả: Lạc Khuynh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324460

Bình chọn: 9.00/10/446 lượt.

i nhà ta mà thôi, hừ, ta sẽ không để cho hắn thực hiện được .” Nghĩ đến kiếp trước, quả nhiên là cát làm mờ mắt, biểu ca miệng toàn nói dối, vậy mà nàng không hay biết chút gì.

<* lời đường mật giả dối>Tô Tử Mặc xoay người,”Nếu không phải tới tìm ta, vậy thì trở vào đi thôi”.Chung Minh theo sau, trong lòng càng bội phục Tô Tử Mặc, sao nàng ấy cái gì cũng đoán được.

CHƯƠNG 40 – BÁI SƯ

Tô Tử Mặc trở lại trong phòng, không nhanh không chậm tiếp tục mài mực, mài xong rồi, lấy bút chấm mực đưa cho Chung Minh.

Chung Minh sợ nhất là viết chữ, ngày đó ở Tương gia trang viên, đó là bị Tô Tử Mặc không có trâu nên bắt chó đi cày*, lúc này vô duyên vô cớ, biểu ca lại tìm tới cửa, nào có tâm tư viết chữ, gác bút lại, nói,”Biểu ca đến đây, ngươi không nôn nóng sao?”

<* ~ ngoài khả năng, ý là buộc người khác làm việc ngoài khả năng của họ, gây khó dễ cho người>

Tô Tử Mặc ngồi xuống nhàn nhã cắn hạt dưa nói,”biểu ca muội là vì muội mà đến, thì sao ta phải sốt ruột chứ?”

Chung Minh nghĩ cũng phải, nói:”Nếu đã như vậy, thì làm cho hắn một người trở về thôi, muốn kết hôn ta thì không có cửa đâu, hơn nữa, chỉ có hai trăm lượng bạc, vậy mà hắn cũng có thể xuất ra được, lúc trước ta đòi tới hai ngàn lượng”.

Chợt nghe Tô Tử Mặc nói:”Ta cho.”

Chung Minh sửng sốt.

Tô Tử Mặc sợ nàng nghe không rõ, bổ sung nói:”Ta cho hắn hai ngàn lượng”.

Chung Minh nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:”Cái gì, ngươi cho hắn hai ngàn lượng bạc đến cưới ta?”

Tô Tử Mặc thấy nàng lại hấp tấp, nên nói:”Ta cho hắn bạc, hắn không lấy ra thêm nữa, cũng không trách được ta.”

Chung Minh nói:”Ta không có hỏi tới bạc của ngươi, ý của ta là ngươi cho hắn bạc cưới ta? Không phải, ta là nói biểu ca không có bạc cưới ta, ngươi liền cho hắn bạc?” Trong lời nói tràn ngập oán khí, giống như là Tô Tử Mặc đem nàng bán cho Tống Tuấn Kiệt.

Tô Tử Mặc mở to mắt, vẻ mặt vô tội nói:”Ta nghĩ là muội đã đồng ý rồi, muội phải biết rằng, Tống gia cũng không thể so với nhà muội, hai ngàn lượng bạc là một nửa gia tài đó”.

Chung Minh phát bực, rõ ràng Tô Tử Mặc trong lòng hiểu rõ, lại giả bộ như cái gì cũng không biết, dù là khi đó không biết mình thích nàng mới làm như vậy thì cũng không thể a, Chung Minh ngồi thở phì phì nói:”Đừng nói hai ngàn lượng, chính là hai vạn lượng, lão nương cũng không gả!”

“Đúng, nương đồng ý.” Tống Văn Thục bên ngoài nói tiếp lời, sau đó đi vào, “Bất quá tiểu cô nương không nên nói chuyện thô lỗ như vậy”.

“Nương, nương đã đến rồi” Chung Minh tiếp đón, kéo cánh tay mẫu thân hỏi:”Biểu ca đâu?”

Tống Văn Thục nói:”Ta sai người hầu an bài cho hắn nghỉ ngơi, lúc ăn cơm tái kiến cũng không muộn.”

Chung Minh nói:”Dứt khoát cũng đừng thấy, nương giúp Minh nhi đuổi hắn đi đi”.

Tống Văn Thục nói:”Sao làm vậy được, hơn nữa Tuấn Kiệt lần này đến cũng không phải chỉ vì con, đồng thời cũng là tới đón Tử Mặc trở về”.

Chung Minh vội nói:”Chờ Mặc tỷ tỷ vui chơi ngắm cảnh ở đây xong, Minh nhi sẽ tự mình đưa nàng trở về”.

Tống Văn Thục trừng mắt nhìn nàng, ngoài miệng chưa nói gì nhưng trong lòng oán thầm, đứa nhỏ này thật không hiểu gì, chuyện phu thê người ta, con xen vào làm cái gì, nàng còn phát sầu vì không có cơ hội làm cho Tô Tử Mặc trở về nữa là, ngày đó Chung Minh không nói một tiếng đã bắt cóc tân tức phụ của người ta, lão thái thái không chừng trách nàng không hết.

Tống Văn Thục cười nói:”Ta biết Tử Mặc không thoải mái trong lòng mới đi ra ngoài giải sầu, nếu Tuấn Kiệt ngàn dặm xa xôi tới đón ngươi, thành ý mười phần, ngươi liền tha thứ hắn đi.” Tống Văn Thục không biết các nàng đã đi tới tiền thính, còn tưởng rằng các nàng chỉ là nghe hạ nhân nói Tống Tuấn Kiệt đến đây, liền đem mục đích hàng đầu của Tống Tuấn Kiệt nói thành tới đón Tô Tử Mặc, đương nhiên Tống Tuấn Kiệt cũng quá kỳ cục, làm ra vẻ mặc kệ chính thất, thầm nghĩ nạp thiếp.

Tô Tử Mặc nói:”Cô cô nói cũng phải”.

Chung Minh cực lực khuyên mẫu thân lưu giữ Tô Tử Mặc lại, mà mẫu thân nói như vậy, rõ ràng chính là ý đuổi Tô Tử Mặc, cô nương người ta da mặt mỏng, không đi cũng không được a.

Quả nhiên chợt nghe Tô Tử Mặc nói:”Không biết tướng công khi nào khởi hành để Tử Mặc thu thập y phục”.

Tống Văn Thục liền nói:”Không vội không vội, Tuấn Kiệt mới vừa tới, ít nhiều gì cũng ở thêm vài ngày, hơn nữa, còn có chuyện chưa giải quyết xong, nên mới tới đây thương lượng”.

Tô Tử Mặc gọn gàng dứt khoát nói:”Là vì hôn sự của Minh nhi?”

Tống Văn Thục nói:”Tử Mặc thật thông minh, ta còn chưa nói ra, ngươi liền biết trước”.

Tô Tử Mặc che miệng cười nói:”Này cũng không phải, mới vừa rồi người cùng tướng công ở tiền thính nói chuyện, ta và Minh nhi đều nghe được, chỉ là không quấy rầy hai người thôi”.

Tống Văn Thục cứng đơ mặt, nếu nghe được, vậy tất nhiên hiểu được ý tứ Tống Tuấn Kiệt, chẳng phải là cố ý chọc thủng lời nói dối của nàng tại trận sao, chỉ có thể làm như không biết, thần sắc xấu hổ cười cười nói: “Tử Mặc nói một chút coi, việc này có phải thực khó giải quyết hay không, Tuấn Kiệt nói còn mời phụ thân ngươi làm chứng hôn sự này, thật khó lòng từ chối”.

Tô Tử Mặc nói:”Gả hay không gả