
đau thầm kín, ngươi ba lần bốn lượt làm nhục ta, không phải là muốn chọc giận để ta hưu ngươi sao? Ta sẽ không cho ngươi toại nguyện”.Tô Tử Mặc không chút tức giận, vẫn thản nhiên nói:”Cả ngày phải đối diện ngươi thiệt là có chút chán ghét, bất quá chuyện ly hôn, thật đúng là không phải tới phiên ngươi tính.”Tống Tuấn Kiệt muốn nói ta là nam nhân như thế nào không phải do ta định đoạt, bất quá rốt cuộc chưa nói ra, cùng Tô Tử Mặc đấu võ mồm, hắn chỉ có bị nhục nhã mà thôi, oán hận nói:”Ngươi tốt nhất nghe lời ta , nếu trên mặt ta không có ánh sáng thì ngươi cũng không còn mặt mũi đâu, cần gì phải như vậy”. Nói xong phất tay áo rời đi.Tô Tử Mặc trở về phòng, thấy Chung Minh mang vẻ mặt căm giận, biết nàng đã nghe được hết, cũng không nhiều lời, chỉ nói:”Biểu ca muội đi rồi, đêm nay sẽ không đến nữa, muội cũng trở về phòng đi.”Chung Minh lại ngồi xuống mép giường, thở phì phì nói:”Không trở về.”Tô Tử Mặc cười hỏi:”Vì sao?”Chung Minh thật sự tìm không thấy cái cớ nào, liền nổi lên trêu chọc,”Chính là không muốn trở về.” Đơn giản đá rớt giày, bò lên giường, ý định nằm ì tại chỗ.Tô Tử Mặc không dự đoán được Chung Minh đột nhiên chơi xấu, có chút ngoài ý muốn, càng cảm thấy buồn cười, nói:”Muội ngủ nơi này, ta ngủ thế nào?”Chung Minh xê dịch vào trong, ý tứ không cần nói cũng biết.Tô Tử Mặc bình tĩnh lại, sau đó nói: “Đây vốn là khuê phòng của muội, để muội ngủ khách phòng, thật đúng là uỷ khuất muội, được rồi, đêm nay muội ở đây, ta đi biệt viện”.Chung Minh gấp gáp, “Mặc tỷ, ta cũng không ăn ngươi, ngươi trốn cái gì?”Tô Tử Mặc cười,”Ta né tránh khi nào?”“Ngươi không chịu ngủ cùng ta, còn không phải trốn ta sao, hơn nữa, chúng ta đều là nữ nhân, ngủ chung thì làm sao chứ, ta không phải cũng thường xuyên ngủ cùng với nương ta sao”. Chung Minh liều mạng giả vờ mang dáng vẻ đứng đắn, kỳ thật tâm tư đã sớm bay xa.Tô Tử Mặc có chút do dự, đương nhiên không phải bị Chung Minh kích động, chỉ là không thể tin tưởng cái chuyện nghĩ một đằng nói một nẻo của Chung Minh, ánh mắt Chung Minh rõ ràng viết lên “Ta đối với ngươi có ý đồ”, nàng sẽ không quên cái ngày Chung Minh hôn môi nàng trên xe ngựa, nàng cũng buồn bực, lúc ấy không có cho Chung Minh một cái tát, thứ nhất thật sự là bị dọa đến, thứ hai Chung Minh là nữ hài tử, bị nữ hài tử hôn cũng không biết có tính là bị khinh bạc hay không. Bởi vì sớm biết rằng có hôn ước, liền thu hồi phần dục niệm kia, từ nhỏ đến lớn không có ái mộ qua một người, nếu không có Chung Minh, nàng hẳn là cũng sẽ không có khúc mắc với Tống Tuấn Kiệt. Dù sao nàng từ rất sớm đã chuẩn bị tốt tâm tư gả cho Tống Tuấn Kiệt, nguyên tưởng rằng Tống Tuấn Kiệt dung mạo xuất chúng, phẩm hạnh đoan chính, mặc dù không có tài học, cũng là phu quân có thể phó thác chung thân, không nghĩ tới tương phản to lớn như thế, xác thực bị đả kích không nhỏ, còn Chung Minh này nhìn như đơn giản thật ra cõi lòng lại chứa đầy tâm tư khiến cho nàng tò mò, càng không nghĩ tới Chung Minh lại có tâm ý với nàng, vậy đã rất có lòng thành rồi, mặc kệ nói như thế nào nếu so với cái tên Tống Tuấn Kiệt miệng đầy lời dối trá kia thì Chung Minh khẳng định càng làm cho người yêu thích hơn.Chung Minh thấy nàng đứng yên ở đó nửa ngày không nói lời nào, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đành phải buông tha nói:”Nếu ngươi thật sự không muốn thì thôi, đừng khiến cho ta có cảm giác như mình đang ép lương vi xướng*”.
<* ép gái nhà lành làm kỹ nữ>Tô Tử Mặc phục hồi tinh thần lại, cười nhẹ nói:”Lòng ta không có quỷ, chỉ cần muội không miên man suy nghĩ, muốn ở lại thì ở lại đi.” CHƯƠNG 43 – ĐỒNG MIÊN ~ NGỦ CHUNG“Mặc tỷ, cũng không còn sớm ……” thanh âm Chung Minh không hề có khí lực, thật sự là chờ lâu đến mất hết khí lực rồi, đêm khuya Tô Tử Mặc không ngủ lại đọc sách, trước đó ngáp liên tục, vậy mà lúc này lại có tinh thần, nàng làm sao nhìn không ra Tô Tử Mặc là cố ý, thật sự không muốn nàng ở tại chỗ này thì cứ nói thẳng ra đi, cần gì tự gây khó dễ cho bản thân chứ.Tô Tử Mặc cũng không ngẩng đầu, nói,”Muội mệt nhọc thì ngủ trước đi.”Chung Minh không còn cách nào, lại đợi trong chốc lát, đột nhiên nhảy xuống giường đoạt lấy cuốn sách trên tay Tô Tử Mặc.Tô Tử Mặc hoảng sợ, vỗ ngực nói:”Minh nhi, muội dọa đến ta rồi”.Chung Minh nhíu mày nói:”Sách có cái gì đẹp đâu chứ”.Tô Tử Mặc cười:”Nếu sách mà khó coi thì còn có cái gì đẹp mắt?”Chung Minh không chút suy nghĩ nói:”Ta a!” Con ngươi vừa chuyển liền nảy ra chủ ý, ném sách qua một bên, tiến đến trước mặt Tô Tử Mặc, hỏi,”Mặc tỷ, ngươi cảm thấy ta đẹp mắt không?” Chung Minh lớn lên trong sự ca ngợi của mọi người, nghe khen nhiều riết cũng không còn cảm giác gì, nàng đột nhiên rất muốn biết Tô Tử Mặc cảm thấy nàng thế nào, ở kiếp trước, Tô Tử Mặc còn chưa bao giờ nhìn thẳng nàng.Lúc này Chung Minh chỉ mặc trung y màu trắng, không trang điểm xinh đẹp bằng ngày thường, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác nàng như một hoa sen thuần khiết, vẻ chải chuốt thường ngày bị rũ bỏ nhìn càng tự nhiên, Tô Tử Mặc trong lòng nhận thấy nàng vô cùng xinh đẹp, nhưng lại mang vẻ mặt ngập ngừng.Chung Minh có hơi k