
ắt giảo hoạt của Chung Minh, biết nàng không biết trời cao đất rộng nói được làm được, nàng hối hận vì dọc đường đi đã dung túng Chung Minh, cho nên buổi tối hôm trước, Chung Minh lại lớn mật đưa tay đặt lên ngực nàng, còn tham tiến vào trong y phục nàng rồi sờ loạn…… Nếu nàng không ngăn cản đúng lúc, hậu quả không dám tưởng tượng, ánh mắt Chung Minh lúc đó tựa như sói đói lâu ngày, cực kỳ nguy hiểm, cho nên sau khi hồi phủ mới cố ý cùng Chung Minh bảo trì khoảng cách, để tránh bị người ta nhìn ra có gì không ổn, với lại nàng còn chưa lý giải được rõ ràng quan hệ giữa mình và Chung Minh, cả ngày đối mặt với Chung Minh nhiệt tình như lửa, nàng có chút chống đỡ không được.Tô Tử Mặc đặt chén trà xuống, kéo tay Chung Minh, vẻ mặt thân thiết nói:”Muội muội, muội có thể gả vào đây, tỷ tỷ trong lòng không biết có bao nhiêu cao hứng, tướng công rốt cuộc không cần tiếp tục ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu*, mà Tống gia chúng ta cuối cùng cũng mau có thêm người nối dõi”.
<* chơi bời với kỹ nữ, chỉ kẻ phong lưu, ham mê sắc đẹp>Chung Minh nghe được suýt nữa nôn ra máu, trước mặt cả nhà mà Tô Tử Mặc nói ra lời này, không phải đẩy nàng vào hố lửa hay sao?! Nàng vất vả lắm mới thoả thuận xong điều kiện với Tống Tuấn Kiệt, nói vậy khó tránh khỏi Tống Tuấn Kiệt lại mơ tưởng hảo huyền với nàng.Quả nhiên Tống Tuấn Kiệt nhìn chằm chằm Chung Minh, hai mắt tỏa sáng, không nghĩ tới Tô Tử Mặc lại giúp hắn.Lão phu nhân cười tiếp lời:”Không sai, không sai, ta đều trông đến mòn con mắt , các ngươi sớm ngày khai chi tán diệp*, khi ta chết xuống dưới cũng dễ ăn dễ nói với Tống gia liệt tổ liệt tông, Minh nhi, đêm nay con liền cùng Tuấn Kiệt động phòng đi.”
<* ~ đâm chồi nảy lộc ~ ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường>Chung Minh trì hoãn, cười nói:”Bình thường thì luôn có thứ tự trước sau mới đúng, tỷ tỷ đến trước, ta sao dám giành hầu hạ biểu ca trước tỷ tỷ, như thế làm sao phân biệt được tôn ti*”.
<* địa vị, thứ bậc>Lão phu nhân vẻ mặt khó xử, lời Chung Minh nói quả thật có đạo lý, chẳng qua Tô Tử Mặc sớm đã nói rằng, trừ phi nàng tự nguyện, còn không thì tuyệt đối cũng không viên phòng cùng Tống Tuấn Kiệt, nếu không phải vậy Tống Tuấn Kiệt cũng sẽ không nạp Chung Minh làm thiếp.Quả nhiên Tô Tử Mặc bình thản nói:”Chuyện viên phòng đừng vội nhắc lại trước mặt ta, ta không can thiệp chuyện phu quân nạp thiếp, phu quân cũng nên tôn trọng ý nguyện của ta mới tốt.”Mã Nguyệt Nga vốn không vừa lòng Tô Tử Mặc, nghe nàng nói như thế, trước hết nhảy dựng lên, quở trách nói:”Ngươi một mình rời nhà trốn đi còn không phải đã xác định chặt đứt quan hệ hay sao, ngươi còn lên mặt trước mọi người, trong mắt còn có lão phu nhân và tay hay không hả?”Lão phu nhân trong lòng cũng có gai nhọn, ngày đó bà đem trách nhiệm gia đình giao cho Tô Tử Mặc, hy vọng nàng cần kiệm công việc quản gia, lại không nghĩ rằng Tô Tử Mặc hai lời chưa nói đã xuất ra hai ngàn lượng, tuy nói là hạ sính cho Chung gia, nhưng hai ngàn không phải số lượng nhỏ, gần bằng một năm tiền thuê của các tá điền, bà có thể nào không đau lòng được chứ, tiếp tục như vậy, gia sản của Tống gia chẳng phải lập tức bị Tô Tử Mặc làm lụn bại hay sao, muốn thu hồi lại chìa khoá phòng thu chi nhưng lại không tiện mở miệng, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.Tống Tuấn Kiệt cũng biết mình đuối lý, huống chi không có Tô Tử Mặc, còn có Chung Minh, liền hoà giải nói:”Tử Mặc nếu không muốn, cũng đừng ép buộc, thuận theo tự nhiên nước chảy thành sông, hôm nay là ngày vui của ta cùng biểu muội, theo lý nên ngủ ở phòng biểu muội mới đúng”.Chung Minh trong lòng hừ lạnh, hắn thật biết xuôi theo chiều gió, đã quên ước định trước đây, cũng tốt, đêm nay liền mượn cơ hội làm cho hắn nếm chút khổ sở, liền xấu hổ nói:”Biểu ca thật là, loại sự tình này sao nói trước mặt mọi người chứ, còn không biết ngượng ngùng sao”.Tống Tuấn Kiệt vốn còn có chút cố kỵ trong lòng, sợ Chung Minh nói ra ước định kia trước mặt mọi người, xem bộ dáng nàng xấu hổ, đúng là đáp ứng rồi, nhất thời vui sướng không thôi, hận bầu trời không mau lập tức tối đen.Tô Tử Mặc theo bản năng nhíu mày, không biết lòng Chung Minh lại có chủ ý quỷ quái gì đây, biết rõ Chung Minh không có khả năng để Tống Tuấn Kiệt chiếm tiện nghi, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, cổ họng như bị nghẹn.Chung Minh trộm liếc sang nhìn Tô Tử Mặc một cái, thấy thần sắc nàng lãnh đạm, coi như một chút cũng không để ý, cảm thấy người này đúng là không thú vị.Bên này chuẩn bị tàn cuộc, hạ nhân lại báo, Tô Hầu gia đến đây.Tô Tử Mặc không khỏi đứng dậy, lão phu nhân vội nói:”Mau mau cho mời.”Chỉ chốc lát sau ngoài cửa có một người đi vào, là nha đầu Thanh Nhi của Tô Tử Mặc.Thanh Nhi khóc đi đến trước mặt Tô Tử Mặc, nói:”Tiểu thư, người đã trở lại, người không biết mấy ngày người không ở đây, ta nhớ đến thế nào đâu, người đi ra ngoài du ngoạn sao không mang ta theo chứ”.Tô Tử Mặc không kịp đáp lời nàng, đã thấy phụ thân đi đến, hai tay ở phía sau, vẻ mặt uy nghiêm, liền đến nghênh đón, Tô Hầu gia không chút để ý lướt qua người nàng, Tô Tử Mặc biết phụ thân trong lòng đang giận,