
n chẳng thể giữ được. Tất cả chỉ bởi sự tồn tại của Băng! Khoảnh khắc không lý trí ấy, Chi chợt thấy… khẩu K300 nằm yên vị dưới sàn! Và rõ ràng là nó còn đạn!
… Chi cúi người định nhặt khẩu súng lên, nhưng một bàn tay khác nhanh hơn đã túm lấy trước. Chi ngước lên, là Thụy An!
– Cô chủ không phiền… nếu tự tay tôi làm?
– Nhưng cô…
– Chỉ cần cô chủ giúp tôi thoát tội!
Một giao kèo chớp nhoáng được thiết lập sau cái gật đầu nhẹ của Yến Chi. An đứng thẳng người, giơ khẩu súng chĩa về phía Băng! K300 mất đi khả năng cảm ứng nhưng vẫn có thể sử dụng như một khẩu thường, với đạn là chất kịch độc M1xx. Phải ra tay trước khi mấy cô giúp việc kia để ý, trước khi Chấn Khang quay lại. Đạn đã lên rồi, ngón tay An đang ghì lấy cò súng. Và Băng bất giác quay người lại, cô nhận ra một họng súng đang hướng về phía mình. Mắt cô nhìn được thẳng vào họng súng! Và cô cũng vừa kịp nhận ra người cầm K300 định gọi Thần Chết đến là An thì… thì…
Từ họng K300, một mảnh kim lao ra… xé không khí… bay tới…
Dĩ nhiên chỉ trong một phần nghìn của giây….
CHAP 32
[32'>
Ngoài cửa phòng 22.
– Rồi cho hắn một liều kích thích, lúc tỉnh hắn sẽ nghĩ mình mơ đấy! (hì) Tên Davinci này …
– Á…á…á…á…á…
Tiếng thét lên đau đớn chắn ngang giọng Khang. Đôi đồng tử của cậu giãn rộng, cậu đã nhận ra là tiếng ai!
Khang quay người, lao vào trong…
Khựng lại ở cửa, Khang nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng….
Người con gái của cậu ngã phịch xuống sàn… hai cánh tay run lẩy bẩy ôm chặt lấy khuôn mặt. Chân Khang bước tới gần, ngày càng gần hơn… Và cậu càng nghe rõ những tiếng rên và tiếng nấc xé lòng từ cổ họng Băng. Cậu nhận ra trên hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt đang lắc quầy quậy ấy… máu rỉ ra từ những kẻ ngón tay…
Nhanh như chớp, Khang đã ngồi xuống bên Băng, lo lắng và hoảng hốt…
– Em… em làm sao… – Bàn tay Khang chạm nhẹ vào Băng mà cứ cứng đơ lại, cậu thấy ngạt thở khi nghe tiếng khóc nấc lên của người con gái ấy. Cô đã cố chịu đựng nhưng không thể vì quá đau đớn…
– Xin… xin em… đừng vậy nữa – Giọng Khang lạc hẳn đi. Cậu quá mất bình tĩnh để nghĩ ra hướng giải quyết. Máu đang chảy nhầy nhụa hai bàn tay Băng. Tay quản lý đứng ngay cạnh Khang, hắn đang gọi bác sĩ.
– Cậu chủ! Bế cô ấy về phòng, không được mất bình tĩnh!
Nhưng Khang cảm thấy như chính mình đang đau tột cùng vậy, cậu vẫn không thể giữ cho tay khỏi run lên khi bế Băng dậy.
Trước khi rời đi, tay quản lý nhìn đám người có mặt trong phòng. Quản gia, Yến Chi và đám giúp việc đứng bàng hoàng một góc, không ai có vẻ gì là vừa gây ra tội tày đình.
Phòng 101.
Băng vừa chìm vào vô thức do thuốc gây mê, thuốc giảm đau đã ngấm nên cô không còn kêu rên nữa.
Vị bác sĩ và người cộng sự bắt đầu vào việc. Ở một chỗ gần chiếc giường, Khang đứng lặng đi, khó thở khi nhìn người con gái của cậu trên giường. Khắp người, váy, tay, mặt, cổ, tóc của cô đều dính máu. Máu rỉ ra từ vết thương duy nhất: trong mắt trái của Băng! Đôi mắt đã thâm quầng đi…
Tay quản lý tiến lại đưa cho Khang liều thuốc giảm căng thẳng. Khang vẫn như kẻ mất hồn chỉ chú mục vào Băng.
15 phút sau.
– Cô bé bị một mảnh kim (bằng cách nào đó) ghim vào mắt trái. Mảnh kim có độc!
Tim Khang siết lại.
– Phải cứu cô ấy! Bằng mọi giá! Tôi xin bà!
– Tôi đã dùng thuốc ngăn cho chất độc lan đi, không đủ thời gian đến bệnh viện đâu, tôi sẽ phẫu thuật lấy chiếc kim ra. Nhưng tôi không chắc về mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật.
– Chỉ cần cứu được cô ấy thôi!
– Giờ cậu cần phải ra ngoài.
Tay quản lý kéo Khang đi, mắt cậu vẫn không rời khỏi chiếc giường cho đến khi ra được phòng ngoài.
– Cậu chủ, phải bình tĩnh vào lúc này!
– Mảnh kim sao – Khang lẩm bẩm – Không lẽ… là K300?
– Không thể! Nếu là K300 với chất độc M1xx thì cô ấy đã chết từ lâu rồi!
– Nhưng khẩu ta làm cho cha, sau cái chết của Chấn Nam, ta đã thay đạn khẩu súng đó, túyt đạn chỉ được ngâm vào chất độc thường!
Liều thuốc giảm căng thẳng phát huy tác dụng, Khang bắt đầu tỉnh táo hơn.
– Kẻ khốn kiếp nào…? Là kẻ khốn kiếp nào đã làm chuyện đó…?
Khang lại nổi khùng lên định lao đi nhưng tay quản lý kịp ngăn lại:
– Cậu chủ! Việc quan trọng giờ là cô gái ấy!
Khang quỳ phịch xuống sàn.
– Không! Là tại ta! Ta đã hại em – Cậu ôm chặt lấy đầu – Ta đã hại em… nhẽ ra không nên để em ở đó một mình. Nhẽ ra không nên xích mích với Davinci! Không! Nhẽ ra không nên chế tạo thứ vũ khí ngu xuẩn ấy… Là ta hại em!!!
Khuôn mặt Khang vô cùng đau đớn. Cậu thấy hận bản thân mình, cậu không biết sẽ phải sống sao nếu Băng không được cứu…
Một tiếng sau.
– Cậu chủ! Họ ra rồi!
Khang lao đến.
– Cô ấy sao rồi? Sao rồi?
– Cậu phải bình tĩnh nghe tôi nói, hết sức bình tĩnh! Tôi đã lấy được mảnh kim ra. Nhưng chất độc đã hủy hoại mắt trái cô bé! Bên mắt sẽ không thể thấy gì nữa!
Tay chân Khang như rụng rời..
– Khi tỉnh dậy, thuốc giảm đau hết, cô bé sẽ đau đớn trở lại. Chất độc vẫn còn trong khoang mắt, xin lỗi, chúng tôi cố hết sức rồi.
Vị bác sĩ đã đi. Chấn Khang vẫn cảm thấy ngạt thở… Người con gái của cậu… một bên mắt sẽ không nhìn thấy gì nữa sao?? Làm sao cậu chấp nhận nổi chuy