
ủa Phong. Lần đầu tiên! Cô thấy an toàn và ấm áp thế này…
– Em có đang mơ không? Cậu chủ ôm em và bảo… yêu em… Điều đó là thật sao?
Đôi bàn tay khẽ siết lại. Tim đập lệch vài nhịp. Băng thật sự không hiểu rõ chính mình. Cô quay người, bước vội đi, không gây chú ý y như lúc vào.
Ra khỏi phòng 102, chân Băng tiếp tục bước nhanh hơn. Cô không biết mình đang làm gì nữa! Lang thang như tìm kiếm rồi lại bước vào căn phòng ấy. Cô không biết mình nghĩ gì nữa! Khi nhìn thấy cảnh tượng đó… người con trai ấy ôm một người con gái thật chặt. Nhưng không phải cô! Nhưng tại sao chứ? Cô đã chọn cách rời khỏi vị trí ấy kia mà? Nhưng tại sao chứ… tại sao cô thấy khó chịu trong lúc này…
10 giờ đêm.
– Không! Tránh ra!!
Choang!
Cốc sữa văng xuống sàn, cốc vỡ, sữa tung tóe.
– Em sao vậy? Không ăn cũng không uống thì sống thế nào?
– Chết thì thôi!
– Gì? Chết? Em là của ta! Ai cho em chết mà chết.
Khang bước tới gần Băng hơn.
– Nói coi, em đang khó chịu chuyện gì vậy?
Băng quay phắt đi.
– Đúng là!! Em thay đổi như chong chóng, thật không hiểu em nữa!
Băng trèo hẳn lên giường, bò vào phía trong, nằm xuống, ôm gối. Khang lập tức cũng mò lên.
– Đi ngủ sớm thế à? Ukm, sớm mà. “Chơi” tý đã!
Khang định sờ vào cánh tay trắng nõn ấy. Thật là nhìn chỗ nào cũng thấy kích thích. Nhưng Khang chưa kịp làm gì thì Băng đã ngồi phắt dậy.
– Tránh xa ra!!
– Gì chứ? Em ngủ định không cho ta ngủ sao?
– Xuống giường!
– Gì? Xuống giường thì ta ngủ chỗ nào?
– Xuống!
– Em quá đáng vừa thôi chứ, thế ta ngủ đất à?
– Xuống!!
– Không!
– Xuống giường!!!
– Ừ, thì xuống.
Khang rốt cục lại phải ra khỏi giường. Băng nằm xuống, ôm gối ngủ.
– Nhưng… Đây là phòng ta mà…
Thụy An lững thững trên hành lang về phòng mình… Cô chợt bật cười.
“- Đó là tình cảm thật của cậu chủ sao? Cậu có biết em…
– Tôi yêu em hơn cả bản thân tôi nữa. Em hiểu mà… Băng.”
7 giờ sáng.
– Ta cũng rất muốn lái chiếc Demo mới tậu đưa em đi chơi phố, rồi dừng lại ở một nhà hàng sang trọng dùng bữa.
– Không đói! Không ăn!
– Hả? À, ukm – Khang bật cười – Không ăn thì vào công viên chơi nhé? Hay đi xem phim 4D?
– Chán quá!
– Được rồi, vậy mua trực thăng lượn vài vòng đi! Haha…
Khang chợt ngừng cười vì thấy trước mặt, em trai đang bước hướng ngược lại. Khang lập tức đi sát lại với Băng và khoác vai cô.
– Người đẹp, tối qua tuyệt phải không? – Miệng nói vậy nhưng mắt Khang lại trân trân nhìn Phong, như muốn trêu ngươi.
– Em phải sang phòng ăn ăn nhiều mới được. Ở bên ta làm sao ta để em bệnh vì biếng ăn được chứ?
Nhận ra sự xuất hiện của Phong, Băng im lặng và nhìn chỗ khác.
– Ồ, xem ai kia. Chào em trai!
Khang dừng bước.
– Giáp mặt sớm quá nhỉ? Đêm qua chú ngủ ngon không?
Khang nhìn lượt từ trên xuống, nhận ra vết thương ở mặt và tay Phong. Khang khẽ cười.
– Nên cố ngủ cho ngon đi, phải giữ gìn sức khỏe chứ!
Phong không để ý lời Khang, chỉ chú mục vào Băng.
– Đi thôi người đẹp. Ta không thích có kẻ cứ nhìn chằm chằm em trước mắt ta thế đâu.
Khang khoác vai Băng và kéo cô đi cùng, định lướt qua Phong …
– Sắc mặt em không tốt! Nếu mệt thì đừng giấu.
Ba kẻ đứng ngang nhau, nhưng nhìn hai hướng ngược lại. Khang liếc em trai bằng một ánh nhìn sắc ngọt.
– Mày đừng ra vẻ…
– Đừng có bám theo tôi, để nói những điều vô nghĩa đó!
Khang dừng nói vì bị giọng cao vút của Băng ngắt lời.
– Tôi chỉ là… lo cho em.
– Giá anh biết khi nhìn thấy khuôn mặt đó, tôi khó chịu đến thế nào! Sự lo lắng của anh… làm tôi buồn nôn!
Hàng mi dày sụp xuống, hai bàn tay Phong siết lại
Chấn Khang cũng không hiểu nổi những gì mình vừa nghe, nhưng cậu cảm giác được, giữa Băng và Phong có chuyện gì đó.
– Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tránh xa tôi ra!!
Băng hơi ngước lên, ra hiệu cho Khang.
– Đi thôi…
Sau lưng Phong, người con gái ấy lại đang xa dần…
Cậu chỉ thấy tim mình đau nhói lên, và rõ ràng mỗi lần đau, đau hơn trước nhiều. Phong cố chịu đựng, cố kiềm chế, nhưng dường như không thể. Tay cậu đưa lên giữ lấy ngực trái. Cậu quay mặt vào tường ho vài tiếng. Đôi mắt Phong hơi sững lại… Ngón tay quệt nhẹ qua miệng. Dính máu! Cậu thấy trên tường… những vết máu đỏ tươi…
– Lần đầu tiên ta thấy em nói những điều độc ác như vậy!
Băng rõ ràng đã muốn nói nhẹ nhàng hơn khi nhìn thấy Phong. Nhưng không hiểu sao những lời làm kẻ khác đau, cô có thể nói ra dễ như vậy.
– Xảy ra chuyện gì thì em cũng đừng những lời như thế với ta đấy! Không phải dành cho ta mà ta nghe còn ớn lạnh. Haizz. Đúng là phụ nữ không giết người bằng dao.
– Tuyệt vậy sao?
– Cái gì tuyệt?
– Đêm qua!
– À thì…
– Hiểu rồi! Ngủ dưới đất rất tuyệt!
– Cái… cái gì, không phải em định bắt ta nằm đất nữa chứ?
…
“Không moi thêm được tin tức gì sao?”
“Lần này Lâm Chấn Đông giấu rất kĩ, ngay cả con trai còn không được biết rõ thì khó mà điều tra được gì hơn!”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi đoán kế hoạch lần này rất lớn và nghiêm trọng. Không liên lạc lại với tổ chức nữa, chúng ta tự hành động thôi!”
“Ok!”
…
Dù chưa nắm rõ tình hình nhưng Khang biết kế hoạch sắp tới vô cùng quan trọng. Cậu quan tâm hơn tới v