Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328692

Bình chọn: 9.00/10/869 lượt.

thế nào. Cha đang nghĩ cái gì vậy chứ??

– ACLC12? – Băng vẫn chăm chú với bộ ghép hình, bỗng buông một câu hỏi không đầu không cuối.

– Một kế hoạch chết tiệt nào đó! Mà… – Khang bất giác quay ra nhìn Băng – em quan tâm sao?

– Tò mò!

– Em đang điều tra đấy à?

Băng không trả lời thêm. Khang tiếp tục với giọng dò xét, và cẩn trọng hơn.

– Có khi nào… em… làm cho CIA??

Ngón tay đặt mảnh ghép vừa khít xuống, bỗng khựng lại. Vài giây sau, nó làm tiếp công việc như vẫn luôn tập trung không một chút lơ là.

Đôi mắt nhanh nhạy của Khang đã để ý thấy tất cả, dẫu khuôn mặt Băng không một nét biến đổi.

– Em … là người của CIA??

– Nếu vậy… thì sao? – Băng lúc này đã dừng tay và cô ngước lên nhìn Chấn Khang, ánh nhìn thản mặc.

Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Khang không sao phán xét được gì từ khuôn mặt và cử chỉ vẫn rất dửng dưng của Băng. Và cậu… đột ngột nhảy xuống giường, lao tới ôm chầm lấy Băng.

-Thôi thôi! Ta đùa mà! Nhưng không vui tý nào phải không?

Khang cúi xuống, đặt lên làn môi mềm một nụ hôn rất nhanh.

– Em là mà CIA thì ta hai tay dâng đầu mình cho địch còn gì nữa… xem nào, ta xếp cùng nhé!

Sự thực thì Chấn Khang không hề có ý định dò xét, cậu chỉ buột miệng hỏi câu ấy, và giờ thì nó thành nỗi lo lắng trong cậu. Khang sợ điều đó là sự thật hơn là nghĩ nó chính là sự thật.

Hơn 8 giờ tối.

– Rốt cục cha định làm gì? Bạo loạn à? – Khang bực mình sau khi nói chuyện với cận vệ của Lâm Chấn Đông. Không hơn gì bên quản lý Wind, cậu cũng chỉ được thông báo về việc bảo đảm an toàn cho kho vũ khí hạt nhân và sắp xếp lại đàn em để chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh.

– Cả năm trời mới xong một kho vũ khí, đến giờ kế hoạch vẫn chưa rõ ràng, mình có còn là cậu chủ của nhà này không biết!

Khang nhìn giờ, rồi bất giác liếc nhìn Băng trên giường, giọng chuyển thành nhẹ nhàng lập tức:

– Sao em không ăn tối? Em mệt à?

Băng lắc đầu, úp mặt xuống chiếc gối mềm, nhắm mắt ngủ.

Khang định hỏi thêm nhưng lại thôi, Băng kiểu gì cũng tảng lờ. Cậu bước lại phía bàn làm việc, định đọc tiếp tờ báo chính trị mới ra cuối ngày.

– Iran và Quatar bình ổn một tháng nay? – Khang bật cười trong cổ họng – Cứ yên thân thêm một thời gian nữa đi, chuẩn bị mà chờ chết. Các đế chế hùng mạnh sẽ xác định ngày bắt đầu thế chiến sớm thôi. Thế giới lại sắp được dịp náo nhiệt rồi.

Khoảng 2 giờ sau, Khang gục đầu xuống bàn, ngủ quên.

Gần mười hai giờ đêm, cậu bất chợt tỉnh giấc. Ngẩng cổ dậy thấy gáy hơi đau, có lẽ do tư thế nằm. Khang lim dim mắt nhìn về phía giường xem Băng thế nào, cô vẫn đang ngủ. Cậu định gục xuống ngủ tiếp cho đủ giấc. Nhưng, bất thình lình, Khang đứng bật dậy, giọng đầy tức giận:

– Mày làm gì vậy, thằng khốn!

Khang vừa kịp nhận ra, Chấn Phong đang ngồi trên mép giường, ngay gần chỗ Băng đang ngủ ngon lành.

Phong không có phản ứng sau câu nói của anh trai. Khang lập tức rời bàn, lao đến…

– Muốn làm cô ấy dậy sao? – Khang định sẽ túm áo Phong và tặng em trai một quả chí mạng, nhưng cậu khựng lại khi Phong vẫn bình tĩnh và buông một câu hỏi nhẹ nhàng.

Phải, để Băng tỉnh dậy và thấy cảnh hai người đánh lộn không phải ý hay (mà thực ra Phong không hề muốn dùng tay chân). Hơn nữa, Khang đã nhận thấy Phong ở đây vì lí do khác chứ không phải như cậu nghĩ.

– Mày làm gì vậy?

Phong, nhẹ tay nhất có thể, đang xuyên kim tiêm vào tay Băng và rút ra một ít máu.

– Kiểm tra tình trạng bệnh!

– Cái gì? Tao tưởng mày đã chữa khỏi cho cô ấy rồi?

– Gần như là vậy!

– Tức là vẫn đang tiếp tục chữa trị? Mày đã điều chế ra thuốc kháng rồi?!

Khang vừa dứt lời, cậu cũng thấy em trai dùng xi lanh bơm vào người Băng một lượng chất dịch nhỏ.

– Là nó sao?… Từ giờ không cần bận đến mày nữa, đưa thuốc chữa bệnh đây. Tao sẽ thuê bác sĩ tư đến chăm nom bệnh tình cho cô ấy.

– Có thể vết tiêm sẽ hơi nhức, nhẹ nhàng với cô ấy thôi!

Khang cũng chẳng lạ gì với kiểu không coi lời nói của ai ra gì của Chấn Phong nữa nên cũng kệ.

– Không phải dạy!

– Nếu cô ấy có gì bất thường, cho người báo ngay với tôi.

– Đừng làm như chỉ có mày mới lo được cho cô ấy. Và đừng làm tao khó chịu thêm nữa!

Trước mắt Khang, Phong vuốt nhẹ tóc Băng và mắt chú mục vào cô. Khang đã lộ rõ vẻ bực mình. Bất giác Phong cúi xuống, đặt lên trán Băng một nụ hôn thật nhẹ…

– Mày dám… – Người Khang như muốn bốc hỏa ngùn ngụt. Nhưng Phong đã đứng thẳng dậy và ngay tức khắc đứng đối diện với anh trai.

– Anh có thể bảo vệ cô ấy không?

– Tao đương nhiên sẽ bảo vệ cô ấy và việc đó nên thực hiện bằng cách giết mày!

– Tôi cũng không sống được bao lâu nữa… nhưng anh… có thể cho cô ấy an toàn không?

– Mày… mày đang có ý gì?

– Dù cô ấy muốn gì, dù cô ấy là ai…cũng phải bảo vệ cô ấy! Bằng mọi giá!

– Đừng có nói những điều khó hiểu đó!

– Hãy chứng minh điều anh nói… anh yêu cô ấy hơn tôi! Sau tất cả, hãy đưa cô ấy ra khỏi chốn này.

– Mày điên rồi! Mày nói cái quái gì thế?

Phong hít một hơi dài, con mắt đen sẫm liếc nhìn về phía Băng, một khoảnh khắc, không bao giờ là đủ cho tình yêu trong trái tim cậu… Cậu quay người và bước đi trước khi hạ giọng nói câu cuối cùng…

– Và… đừn


Polly po-cket