
ước nhanh tới cửa phòng tắm, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó… Cậu đóng sầm cửa lại và định…tắm lần nữa!
… Băng nằm kềnh xuống giường. Đúng là Khang vẫn kì cục như vậy. Bất chợt trong Băng hiện về cảnh tượng ấy.
“Anh… ghen…” Và một nụ hôn thật nhẹ lên trán, dường như sự dịu dàng còn vương vấn đâu đây. Băng lắc mạnh đầu để tất cả… xé thành không khí…
11 giờ đêm.
Phong đứng dậy và định rời khỏi phòng khám. Đi qua bàn kính, Phong thấy một hộp thuốc trợ tim, vài vỉ thuốc linh tinh và một cốc nước đầy, có lẽ Wind đã chuẩn bị. Tiện tay Phong vơ tất cả ném vào sọt rác. Ít nhất là bây giờ, cậu chưa thể tìm ra một mục đích để sống tiếp.
Đóng cửa phòng khám, Phong định bước đi thì khựng lại. Trước mắt cậu, cách vài mét, Chấn Khang đang đứng dựa tường, có vẻ đang chờ.
– Lâu rồi không gặp, em trai. Nói chuyện một lát chứ?
– Không phải lúc này! – Mở miệng nói, Phong mới nhận ra cái họng khô khốc. Trông cậu vẫn còn nhợt nhạt.
Phong quay người định bước hướng ngược lại, cậu không có tâm trạng “trò chuyện”.
– Này, thái độ ấy là sao? – Giọng Khang bắt đầu bực bội. Nhưng chân Phong vẫn bước như không nghe.
– Lâm Chấn Phong! – Xạch! Xạch!
Họng súng trên tay Khang hướng thẳng về phía Phong!
Phong dừng chân, quay người.
– Mày ngày càng không coi ai ra gì đấy – Khang tiến đến gần, súng trên tay vẫn chưa hạ.
– Thế nào? Thời gian anh mày vắng mặt, chắc mày được tự do quá nhỉ? Và mày nghĩ, mày còn có thể yên ổn… – Giọng Khang từ chế giễu chuyển sang giận dữ đột ngột – Khi ở cùng người con gái của tao suốt thời gian qua??
Ngón tay Khang ghì chặt lấy cò súng, trông cậu như muốn bốc hỏa.
– Dù tao là người chấp nhận điều đó nhưng tao muốn phát điên lên mỗi khi nghĩ đến cảnh cô ấy ở bên mày!! Mày đã làm gì? Nói cho tao biết mày đã làm những gì??
Trái với vẻ giận sôi lên của Khang, Phong vẫn bình thản nhìn anh trai. Ánh mắt lạnh lùng liếc xuống, nơi cò súng đang ghì chặt…
– Bắn đi!
– Mày nói gì?
– Bóp cò đi!
– Mày… mày điên rồi!
Phong đã tiến lại và đang chắn trước họng súng của Khang!
Khang vẫn chưa chịu buông lơi khẩu súng, dù thật sự cậu không hiểu em trai đang nghĩ gì.
– Anh hiểu cô ấy được bao nhiêu phần?
– Mày…
– Anh yêu cô ấy được tới mức nào?
– Tao không biết nhưng tao chắc tao yêu nàng hơn mày!
– Để bảo vệ được cô ấy, anh có thể đánh đổi những gì?
– Tao sẽ không đặt ra những lựa chọn!
– Nhưng anh sẽ phải lựa chọn!
– Đó không phải việc của mày!
– Đến một ngày, khi anh nhận ra suy nghĩ thực sự trong cô ấy, điều thực sự mà cô ấy muốn…
– Tao sẽ thực hiện tất cả!
– Kể cả khi cô ấy muốn mạng sống của anh?
Đôi đồng tử của Khang giãn rộng…
– Mày nói cái quái gì thế…
– Anh yêu cô ấy hơn tôi? Anh chắc không…
– Tao…
– Nếu một ngày, cô ấy lấy tất cả thuộc về anh, mạng sống, sự nghiệp và địa vị… anh có chắc họng súng trên tay anh lúc này… sẽ không chĩa về cô ấy… hay không …
Phong quay người… bước thật chậm.
Khang vẫn chưa hết bàng hoàng về những điều mình vừa nghe, khẩu súng trên tay cậu… từ từ hạ xuống…
8 giờ sáng. Phòng 101.
Khang cài lại thắt lưng, định với chiếc sơ mi nhưng lại thôi. Cậu cởi trần và nằm kềnh xuống giường. Tay với mấy cuốn tạp chí cuối tuần, trước khi đọc không quên liếc nhìn Băng và khẽ cười. Băng đang ngồi dưới sàn, ngay gần mép giường, (lại) mân mê mấy bộ ghép hình.
– Người đẹp dậy sớm vậy, không ở với ta một thời gian mà thay đổi giờ giấc ghê nhỉ?
Băng như không để ý, Khang thì quá rõ sẽ như vậy. Cậu lật vài trang tạp chí và lướt nhanh.
Tay quản lý bước vào.
– Cậu chủ, chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Em đến để báo cáo về kế hoạch sắp tới.
– Nói đi! Đúng là không để yên thân được ngày nào.
– Về kế hoạch ấy… – Sheeply bất giác liếc về phía Băng trong khoảnh khắc.
Bộp! Và một cuốn tạp chí bay thẳng vào đầu hắn lập tức.
– Mày nhìn ai thế hả?
– Dạ, không thưa cậu chủ. Em chỉ…
– Mày chỉ muốn nhìn cô ấy thêm một lát, một lát nữa!
– Em không có ý đó…
– Thôi đi! Báo cáo nhanh lên!
– Vâng! ACLC12 sẽ chính thức thực hiện sau năm ngày nữa. Em mới được nghe thông báo cơ bản là sẽ có một cuộc gặp các đối tác tại khu biệt thự vào ngày đó, sau khi kí hợp đồng thì hàng sẽ chuyển ở một địa điểm định trước.
– Có lẽ hàng lần này là lô vũ khí mới xuất xưởng, và hai quả bom nguyên tử vừa chế tạo thành công.
– Vâng, em cũng lờ mờ đoán như vậy. Đến giờ, chi tiết về cuộc gặp và địa điểm chuyển hàng vẫn được giấu kín, ông chủ có vẻ rất cẩn trọng trong kế hoạch này. Em nghĩ cậu chủ phải nói chuyện trực tiếp với ông chủ để biết thêm.
– Kế hoạch không được thông qua quản lý như mọi lần? – Khang nhìn tay quản lý bằng ánh mắt xét đoán – Cả ngươi cũng không được thông báo chi tiết sao?
– Cậu chủ đang ám chỉ điều gì à?
– Điều gì tự ngươi nên biết… Được rồi, biến đi cho thoáng khí!
Sheeply cúi đầu và rời khỏi phòng. Khang kê đầu lên gối, cậu biết lại có cả núi việc phải làm. Khang rút di động, bấm số.
-Alo?
Chuyển máy cho ta gặp cha!
… Khang ném phăng chiếc di động xuống cuối giường, ngồi bật dậy. Cậu có vẻ khó chịu.
– Thời cơ chưa đến… Thời cơ cái quái gì. Không nắm rõ kế hoạch thì làm ăn