
nhạt và mỏi mệt. Nếu Wind không xuất hiện kịp thời thì có lẽ Phong đã đột quỵ vì cơn đau tim rồi. Rõ ràng Phong ngày càng phải đối mặt với nguy hiểm, tim cậu hoạt động yếu đi vì độc tố của nọc rắn Runi… Trong tấm phim X -quang, Wind thấy được một phần quả tim trong lồng ngực Phong đã bị nhuốm máu màu đen!
– Ông chủ sang bên Nhật. Ông đã gọi về hỏi tình hình khu biệt thự sau trận động đất.
Wind bước đến trước Phong, hắn nói nhưng cũng biết dường như Phong chẳng hề quan tâm.
– Nếu cậu chủ cứ tiếp tục hành hạ bản thân, ông chủ rồi cũng sẽ sớm biết những việc cậu đã làm. Cậu chủ nên giữ sức để lo cho kế hoạch ACLC12!
– Còn nữa, em nhận được thông báo cậu Cả đã trở về. Chuyện với cô gái đó… Em nghĩ dù thế nào hai cậu chủ cũng nên tránh xung đột!
Tay quản lý cúi đầu, quay người đi
– Ta thật sự… thật sự…yêu cô ấy… rất nhiều…
Wind khựng lại, hơi quay đầu về phía sau… Phong đang cúi gằm xuống. Trong từng con chữ âm vực trầm phát ra, như có hàng trăm mũi giáo xuyên vào, rỉ máu. Chưa bao giờ Wind thấy cậu chủ yếu đuối như lúc này.
“Tổ chức muốn tôi hại đến cả chị em ruột để thực hiện kế hoạch sao?”
“Không hẳn vậy. Nếu cô có thể tùy cơ ứng biến!”
“Tôi sẽ theo đến cùng nhưng tôi yêu cầu được tổ chức tôn trọng.”
“Cô không cần theo đến cùng, xong vụ ACLC12, tổ chức muốn cô rút lui.”
“Không! Tôi muốn thấy Lâm Chấn Đông phải chết!”
“Đó là lệnh, đừng tự làm theo ý mình! Việc trước mắt của cô là điều tra về kế hoạch ACLC12.”
“Được, gặp lại sau!”
“Khoan đã… Về vấn đề của…Lâm Chấn Phong?”
“Có lẽ… hắn hết giá trị lợi dụng rồi. Out!”
CHƯƠNG V: HÀNH ĐỘNG
Phòng 62.
Wind nốc cạn chai bia rồi đặt nó lên bàn. Hắn ngả người dựa vào thành ghế, lòng bộn bề suy nghĩ. Dưới ánh đèn tường vàng vọt, mắt hắn hằn lên những nếp nhăn, trông hắn già và sõi đời hơn lúc thường rất nhiều.
Wind đang suy nghĩ về hướng thay đổi đột ngột của kế hoạch ACLC12, rằng tại sao ông chủ lại chuyển địa điểm về khu biệt thự, trong khi làm thế sẽ đẩy khu biệt thự vào thế nguy hiểm? Không lẽ Lâm Chấn Đông còn có ý định nào khác? Nhưng việc làm Wind lo lắng nhất vẫn là về Chấn Phong. Hắn rõ hơn ai hết bệnh tình của cậu chủ và hắn hiểu Phong khó lòng trụ được lâu nữa…
Cốc cốc cốc…
– Vào đi, cửa không khóa!
Tên cận vệ của Lâm Chấn Đông bước vào, hắn quay người và khóa cửa cẩn thận.
– Chúng ta nên nói chuyện bằng máy?
– Không cần, phòng tôi không lắp camera và có thiết bị ngăn chặn sóng máy thu âm.
– Để tránh sự thu hút của CIA, ông chủ sẽ về ngày thực hiện kế hoạch.
– Và ông chủ muốn bên tôi chuẩn bị tốt trước khi ông về?
– Phải. Chắc quản lý cũng biết kế hoạch đã chuyển địa điểm về khu biệt thự nên an ninh khu biệt thự phải đặt lên hàng đầu và người của cậu Chấn Phong sẽ lo việc đưa đối tác tới an toàn. Vẫn cách cũ, kẻ dưới không được biết bất cứ điều gì về kế hoạch và chỉ hành động khi phát lệnh.
– Tôi hiểu rồi!
– Còn nữa, ông chủ muốn kế hoạch này, cậu Chấn phong và cậu Chấn Khang đều phải trực tiếp tham gia!
Wind hơi sững người về quyết định của ông chủ.
– Nhưng…
– Có điều gì cần phản đối sao?
– À không!
– Vậy tôi cáo lui… À, ông chủ muốn quản lý tiếp tục theo dõi bên phía John Han!
– Tôi biết rồi!
Tên cận vệ đi rồi, Wind lại ngả người vào ghế, nhắm nghiền mắt… “Ông chủ muốn cậu Chấn Phong ra mặt? Vậy đó là ý định khi chuyển địa điểm về khu biệt thự sao? Muốn con trai trở thành bia đỡ đạn, thay mình bước vào vòng tù tội?”
Bước ra khỏi phòng tắm, Khang thấy người khoan khoái hẳn. Cậu đã ngủ một giấc từ sáng tới tối muộn, dậy tắm lại lần nữa và lúc này mới thấy thực sự dễ chịu.
Khang ném khăn tắm lên giường, rồi nằm kềnh xuống giường luôn. Bỗng, cậu bật dậy, nhìn khắp giường, rồi nhìn khắp xung quanh phòng… Cậu không thấy Băng??
– Lại đi đâu rồi?
Khang xuống giường định lấy điện thoai gọi cho quản lý nhưng cửa phòng cậu đã kẹt mở, Sheeply và Băng bước vào.
– Cậu chủ xong rồi sao?
Khang đứng như trời trồng.
– Mày… mày đưa cô ấy đi đâu vậy hả?
Tay quản lý liếc nhìn Băng một cái thật nhanh.
– À không, em đưa cô ấy đi lấy số đo ba vòng để may thêm đồ thôi ạ.
Băng thản nhiên lại giường, trèo lên, nằm xuống, ôm gối. Hình như cô đã mệt. Cô không quan tâm Khang đang bực bội thế nào.
– Cái gì? Người con gái của tao hay của mày mà mày thích là đưa đi thế hả?
– Vì cậu chủ đang trong phòng tắm nên em…
– Im miệng! Mày đã làm gì cô ấy rồi?
– Cậu… Cậu chủ. Em đã làm gì chứ ạ?
– Làm sao mày kiềm chế được khi đi cùng với cô ấy chứ?
– Cậu chủ đừng quy chụp như vậy! Thật sự là em chỉ đưa cô ấy đi lấy số đo thôi.
Không thể cãi vã với kẻ thích… khui chuyện như Khang, Sheeply cúi đầu rồi bước ra ngoài.
Khang đang muốn giận điên lên, nhưng cậu (hình như) cũng thấy mình hơi vô lí. Cậu quay phắt lại, to tiếng:
– Em làm thế mà được à? Ai bảo em đi đâu em cũng đi hả?
Băng đang úp gối lên mặt, choàng dậy nhìn Khang.
– Em nhìn thế là ý gì?
– Ghen à? – Băng vẫn dửng dưng.
– Cái… cái gì? Ghen? Ai? Ai ghen? – Mặt Khang nóng bừng lên, cậu đưa tay kéo cổ áo cho thoáng khí.
– Đừng có nực cười như thế? Ghen ư? Ta sao? Ôi trời!!!
Rồi Khang b