XtGem Forum catalog
Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325585

Bình chọn: 7.5.00/10/558 lượt.

có thể chắc chắn 99% Đỗ Nhược chính là cô gái sáu năm về trước, Đỗ Nhược là mẹ Dĩ Mạc, nhưng anh không cho phép có sai sót dù chỉ 1%, anh hi vọng dùng khoa học tiên tiến để Đỗ Nhược hoàn toàn yên tâm.

Chiều hôm đó, nhân viên y tế tới lấy mẫu thử.

Lúc lấy máu, Kiều Dĩ Mạc vô cũng tò mò hỏi: “Chị Hoa nhỏ, chúng ta lấy máu làm gì?”

Kiều Dĩ Mạc vừa bị nước mắt của Đỗ Nhược hù dọa nên quay lại gọi “Chị Hoa nhỏ”, không dám gọi “Mẹ” nữa.

“Kiểm tra thân thể.” Kiều Cận Nam trả lời rất nhanh.

Lúc này Đỗ Nhược mới phát hiện, anh nói dối mà không chớp mắt, hơn nữa tốc độ phản ứng cực nhanh.

Kiều Dĩ Mạc sợ tiêm, cu cậu lo sợ cắn môi, nhưng vẫn không quên thắc mắc: “Bố ơi, tại sao bố không kiểm tra?”

Kiều Cận Nam bình tĩnh: “Sức khỏe bố rất tốt.”

“Sức khỏe của con và chị Hoa nhỏ cũng rất tốt!”

“Nhưng hai người vừa mới khóc.”

Kiều Dĩ Mạc nghiêng đầu suy nghĩ, bố nói cũng có lý…

Đỗ Nhược nhìn Kiều Cận Nam, kiểu logic gì thế này…Không ngờ anh cũng nói dối trẻ con? Kiều Cận Nam ném trả ánh mắt về phía cô, vậy thì em tự giải thích đi?

Đỗ Nhược rũ mắt xuống, không thèm nói với anh.

Bình thường khoảng một tuần là có kết quả, nhưng Kiều Cận Nam thúc giục nên khoảng 2-3 ngày có thể lấy được.

Quãng thời gian chờ đợi luôn luôn khó khăn. Mặc dù càng nhìn Kiều Dĩ Mạc càng thấy thằng bé giống cô, đặc biệt là hai má lúm đồng tiền khi cười, nhưng trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Đỗ Nhược quyết định nghỉ việc, dành thời gian cho Kiều Dĩ Mạc nhiều hơn, thời gian còn lại cô luôn trốn trong thư phòng ngồi đọc sách để bản thân khỏi suy nghĩ lung tung.

Chỉ cần nghĩ tới chưa phải thời điểm thích hợp để nói với Kiều Dĩ Mạc, Đỗ Nhược thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất cô không còn khóc mỗi khi nhìn con, cô còn tìm cơ hội thăm dò suy nghĩ về “Mẹ” của thằng bé.

“Tất nhiên là em muốn có mẹ.” Kiều Dĩ Mạc cầm cuốn truyện cổ tích, nằm lỳ trên giường, đung đưa cặp chân nhỏ: “Chú Mạnh nói cô gái kết hôn với bố chính là mẹ.”

Đỗ Nhược cân nhắc dùng từ: “Nếu… ý của chị là mẹ ruột, là…mẹ sinh ra Dĩ Mạc, em có nhớ mẹ không, nếu như có một ngày mẹ ruột trở về tìm em thì sao?”

Kiều Dĩ Mạc mở to đôi mắt long lanh: “Em không thích.” Cu cậu cúi đầu, vẻ mặt đầy tủi thân: “Bà nội nói mẹ không cần em nữa.”

Trái tim Đỗ Nhược như bị bóp chặt, vô cùng đau đớn.

“Nếu như mẹ trở lại, em có vui không?”

Kiều Dĩ Mạc ngẩng đầu, ánh mắt lanh lợi nhìn Đỗ Nhược, khẳng định chắc chắn: “Chị Hoa nhỏ yên tâm, bà nội nói mẹ không thích bố, cũng không thích Dĩ Mạc, nếu như người đó trở lại em cũng không thích! Em thích chị nhất!”

Vừa nói liền hôn Đỗ Nhược một cái.

Đỗ Nhược không biết nên khóc hay nên cười, đúng lúc có tiếng gõ cửa truyền tới.

Kiều Cận Nam tựa trước cửa phòng, nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau trên giường, ánh mắt tràn ngập cười ý.

Kiều Dĩ Mạc thấy bố liền biết chủ quyền bị đe dọa, cu cậu vội nhào vào lòng Đỗ Nhược: “Hôm nay bố nhường chị Hoa nhỏ cho con đi!”

Kiều Cận Nam đứng im, không bày tỏ ý kiến.

“Oa, hôm nay bố thật đẹp trai!”

Hiển nhiên chìa khóa vạn năng không có tác dụng, Kiều Cận Nam nhìn bóng đèn trên trần nhà.

Kỳ đà cản mũi.

Kiều Dĩ Mạc buồn bực “Hừ” một tiếng, rời khỏi vòng tay Đỗ Nhược. Đỗ Nhược không nỡ để thằng bé đi, lại thấy Kiều Cận Nam quơ quơ văn kiện trong tay.

Ngay lập tức cô nhảy xuống giường.

“Dĩ Mạc đi ngủ sớm một chút , ngày mai chị đưa em đi vườn trẻ.” Đỗ Nhược hôn lên má Kiều Dĩ Mạc.

“Được!” Kiều Dĩ Mạc vui vẻ trở lại: “Chị Hoa nhỏ ngủ ngon!”

Đỗ Nhược vội vàng lê dép theo Kiều Cận Nam về phòng ngủ.

“Tự em nhìn đi.” Kiều Cận Nam ấn vào ngực cô, tùy ý nằm trên giường.

Đỗ Nhược lấy tờ kết quả bên trong, bàn tay bắt đầu run rẩy.

Dòng chữ “Báo cáo giám định huyết thống” đập ngay vào mắt, bên trong giải thích khá lằng nhằng nhưng cô chỉ chú ý đến một câu.

“Kết quả kiểm tra ADN, mẫu thử nghiệm của mẹ được kiểm tra nhưng không thể loại trừ khả năng người mẹ sinh học của trẻ. Căn cứ vào kết quả phân tích 15 vị trí gen khác nhau, độ tương đồng là 99. 9999%, có quan hệ huyết thống.”

Mặc dù cô chưa bao giờ hoài nghi Kiều Cận Nam, nhưng khi nhìn thấy kết quả cô vẫn thấy đau lòng.

Cô biết Kiều Dĩ Mạc qua tờ báo cáo giám định huyết thống, cô còn nhớ rõ khi cô nhìn tờ báo cáo trong điện thoại của thằng bé, cô còn giải thích cho thằng bé hiểu. Nhưng cô không ngờ rằng, chính cô cũng làm điều này với thằng bé.

Kiều Dĩ Mạc thật sự là con trai của cô.

Là đứa con cô sinh ra nhưng chưa từng gặp mặt.

Đỗ Nhược lại rơi nước mắt.

Kiều Cận Nam ngồi thẳng người lên nhìn cô. Chắc cả đời này anh cũng không hiểu được, tại sao phụ nữ lại khóc nhiều như thế.

Anh ngồi trước mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên những giợt nước mắt đang chảy xuống.

Đỗ Nhược đáp lại anh, rất nhanh ngọn lửa bùng cháy.

Lần này Kiều Cận Nam rất dịu dàng, kiên nhẫn chờ thân thể cô thả lỏng, cảm nhận hạ thân cô ướt át mới chậm rãi đẩy vào.

Đỗ Nhược không nói một lời, động tác vô cùng phối hợp, lúc hai người cùng đạt cao trào, cô chỉ biết ôm chặt cổ anh, khóc lớn.

Kiều Cận Nam vẫn còn ở bên trong , dịu dàng hôn lên khóe môi cô: “Tại sao anh lại không