XtGem Forum catalog
Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325574

Bình chọn: 8.00/10/557 lượt.

e miệng luôn luôn mỉm cười, khoác lên mình hình tượng công tử ăn chơi tuấn lãng, cùng anh ta xuống xe là một cô trẻ tuổi, đi giày cao gót, mặc quần áo ngắn khoe được đường cong cơ thể, tóc nhuộm màu vàng kim, tất nhiên là ngoại hình vô cùng xinh đẹp, vừa xuống xe còn mang theo mùi nước hoa nồng nặc.

Cô gái kia khom lưng muốn ôm Hà Kiều Kiều, Hà Kiều Kiều cau mày tránh được, nhào vào lòng Hà Khâm Sinh.

Nhưng xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi, Hà Khâm Sinh lên xe đành để con gái ngồi vào lòng người cô gái kia, Hà Kiều Kiều liền mở cửa xe, ánh mắt ngập nước nhìn Đỗ Nhược và Kiều Dĩ Mạc, vẫy tay: “Tạm biệt cô giáo Đỗ, lần sau chúng ta lại cùng chơi.”

Cô đúng đây, chắc chắn Hà Khâm Sinh phải nhìn thấy. Nhưng anh ta đeo kính râm nên Đỗ Nhược cũng không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy nụ cười bên khóe miệng cứng lại, ánh mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.

“Khâm Sinh, đi thôi.” Cô gái trẻ ngồi bên nhìn lướt qua Đỗ Nhược và Kiều Dĩ Mạc, cũng không để trong lòng, vội vàng thúc giục Hà Khâm Sinh.

Hà Khâm Sinh quay đầu lại, Đỗ Nhược thấy ánh mắt anh ta dừng trên người mình.

Đỗ Nhược mấp máy môi nhưng lại không nói gì.

Hà Khâm Sinh nhìn cô rất lâu, sau đó gỡ kính xuống, ánh mắt chăm chú, khóe miệng không mỉm cười như mọi khi, dường như đang đợi cô lên tiếng.

Đỗ Nhược liền nói: “Hà tiên sinh, tôi muốn nhắc nhở anh, Kiều Kiều ngồi vị trí kế bên lái xe không an toàn.”

Ánh mắt Hà Khâm Sinh tối lại, nở nụ cười đầy châm chọc, không nhìn Đỗ Nhược, đạp chân ga rời đi như một cơn gió lốc.

Đúng lúc sau lưng có tiếng còi xe, Đỗ Nhược quay đầu lại, Kiều Cận Nam đã tới.

Chơi cả một ngày, Kiều Dĩ Mạc lên xe liền ngủ thiếp đi, hai người lớn cũng không lên tiếng, không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

Đỗ Nhược nghĩ, chắc chắn Kiều Cận Nam đã nhìn thấy Hà Khâm Sinh, cô liền giải thích: “Hà Kiều Kiều cùng một tổ với Kiều Dĩ Mạc.”

“Anh biết.” Kiều Cận Nam lạnh lùng nói.

Đỗ Nhược không có nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

So với xe thể thao, xe của Kiều Cận Nam có một ưu điểm, đó chính là yên tĩnh, khi không nói chuyện có thể nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

“Hà Khâm Sinh trả lại Thiên Hồng cho Lạc Tang Tang.” Kiều Cận Nam đột nhiên lên tiếng, giọng nói bình thản không đoán được tâm tình.

“Quay trở về cuộc sống ăn chơi chác táng.” Kiều Cận Nam cười nhẹ.

Hà Khâm Sinh là người thế nào, Kiều Cận Nam còn hiểu rõ hơn Đỗ Nhược, cho nên mới dùng từ “Lại”.

Đỗ Nhược chẳng buồn để tâm, chỉ đáp lại qua loa: “Ừ.”

Kiều Cận Nam không nói gì nữa, một lúc sau mới lên tiếng: “Ngày mai bà nội Dĩ Mạc trở lại, sáu giờ chiều, em và Dĩ Mạc, cùng anh tới sân bay đón bà.”

Chương 57

So với rất nhiều “Thế gia” khác, mối quan hệ trong gia đình Kiều gia tương đối đơn giản.

Sản nghiệp Kiều gia ngày càng lớn, các chú bác không chỉ chăm chăm vào miếng bánh béo bở trong nước, mà hướng ra thị trường quốc tế, mặc dù không còn qua lại thân thiết nhưng vẫn hậu thuẫn giúp đỡ nhau. Cho nên mấy năm nay việc làm ăn của Kiều gia vô cùng thuận lợi.

Bốn vị trưởng bối của Kiều Cận Nam đã không còn, mười năm trước cha anh cũng qua đời, mẹ anh không đi thêm bước nữa, phía trên Kiều Cận Nam từng có hai anh trai, nhưng đã qua đời khi còn rất nhỏ, phía dưới có một em gái. Nhưng Đỗ Nhược chưa từng gặp mặt, cô cũng không chủ động hỏi Kiều Cận Nam, chỉ là thỉnh thoảng nghe thấy Kiều Dĩ Mạc nhắc tới “Cô nhỏ”, tháng 9 năm ngoái đi du học ở Mỹ.

Cho nên tính cả Kiều Dĩ Mạc, tổng cộng Kiều gia có bốn người.

Đối với người phụ nữ khôn khéo một thân một mình bảo vệ căn cơ gia nghiệp, Đỗ Nhược vừa có chút kính trọng lại sợ hãi. Mỗi khi nghĩ đến bà từng nói với Kiều Cận Nam là cô đã qua đời, Tần Nguyệt Linh nhận sáu trăm vạn, cô lại càng sợ hãi.

Dĩ Mạc do Ngô Khánh Phân ôm về, chắc chắn bà biết rõ cô, nhưng lại nói dối Kiều Cận Nam là cô đã qua đời, nhất định là bà không muốn thấy cô xuất hiện ở Kiều gia, khoản tiền sáu trăm vạn mẹ cô nhận, chắc chắn bà luôn coi thường gia đình cô.

Nghĩ tới đây Đỗ Nhược không dám tới sân bay đón bà.

Dường như Kiều Cận Nam nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô: “Sao vậy, không muốn con trai nữa?”

Đỗ Nhược đứng trước cửa, chậm chạp không muốn lên xe.

“Hay là, ngày mai…một mình em gặp bà?”

Hôm nay còn mang theo Dĩ Mạc, nhỡ may bà nhìn thấy cô liền mất hứng, nói vài lời khó nghe không chừa mặt mũi cho cô, cô không muốn kiều Dĩ Mạc chứng kiến cảnh đó. Nếu hai người nói chuyện riêng tư, thì cô nghĩ cô có thể ứng phó được.

Kiều Cận Nam mỉm cười nhìn cô, ấn cô vào trong xe: “Bà ấy cũng không ăn em, sợ cái gì.”

Kiều Dĩ Mạc rất hưng phấn, dù sao thằng bé cũng do một tay Ngô Khánh Phân nuôi lớn, nghe tin bà nội trở về nên cu cậu rất vui vẻ.

Trong sảnh lớn sân bay, Đỗ Nhược bế Kiều Dĩ Mạc, thấy bà nội từ phía xa đã hô to: “Bà nội, bà nội, Mạc Mạc ở đây này!”

Ngô Khánh Phân không khác nhiều so với Đỗ Nhược tưởng tượng, một phụ nữ trung niên vóc người được chăm sóc rất tốt, trang điểm tinh tế, ăn mặc thời thượng hơn cả cô, cả người toát lên khí thế của một nữ cường nhân. Bên cạnh bà có ba người phụ tá kéo hành lý giúp bà, tươi cười rạng rỡ với Dĩ Mạc, bư