80s toys - Atari. I still have
Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325151

Bình chọn: 10.00/10/515 lượt.

tính lại gặp chuyện ngoài ý muốn càng làm anh cáu kỉnh hơn, tiếng mưa rơi vẫn không ngừng, anh không hề do dự trút hết bực mình vào người mới đến.

Nhưng ngoài dự đoán của anh, không hề có tiếng sợ hãi nào hết.

Thật yên tĩnh.

Có một đôi mắt chăm chú quan sát anh nhưng không dừng lại quá lâu, tiếng bước chân đi xa sau đó quay trở lại, tiếp theo là tiếng quét dọn mảnh vỡ.

Đỗ Nhược chẳng hề sợ hãi.

Cô im lặng dọn dẹp sạch sẽ, lúc cô quay lại Kiều Cận Nam đã ngồi dựa trên thành giường.

Trong phòng kéo kín rèm cửa nên rất tối. Cô không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cô có thể biết đó là một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú.

“Xin chào, tôi là…” Đỗ Nhược tự giới thiệu về mình.

“Tôi không có hứng thú với cô.” Giọng nói lạnh như băng.

Đỗ Nhược tiếp tục im lặng.

Cô ra khỏi phòng, giúp anh khép cửa lại, theo như lời dặn dò cô quét dọn phòng ốc sạch sẽ, đặc biệt là phòng tắm, sắp xếp lại đồ đạc từ kem đánh răng đến bàn chải đánh răng, dầu gội, khăn lông, quần áo. Tiếp theo là nấu cơm.

Không có chuyện gì quá đặc biệt.

Nhưng bệnh nhân này thật kỳ quái, trầm mặc ít nói, rất lạnh lùng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi cáu, tính tình tự cao tự đại, vào phòng tắm tình nguyện bị đụng đầu cũng không muốn cô dẫn đường, lúc ăn cơm cho dù mò mẫm rất lâu cũng không muốn cô giúp đỡ.

Đỗ Nhược cũng mặc kệ.

Cô chỉ cần nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ dùng cho anh, khi anh truyền dịch xong thì thông báo cho y tá, sau đó thì một chỗ ngồi nhìn anh. Khi anh cần thì cô giúp đỡ, khi không cần cô vẫn nhìn anh tránh trường hợp xảy ra chuyện không may. Bởi vì hiếm khi anh cần cô giúp đỡ, cho nên phần lớn thời gian Đỗ Nhược chỉ ngồi yên lặng một bên.

Anh không nói cô cũng không chủ động bắt chuyện, anh muốn tự mình làm, cô tự giác không nhúng tay vào.

Đỗ Nhược cũng lờ mờ đoán ra, lúc này Kiều Cận Nam đang nóng nảy nhất, người ngạo mạn như anh không chấp nhận được sự thật rằng mọi sinh hoạt hàng ngày đều phải dựa dẫm vào người khác, hơn nữa anh không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Cho nên trước khi Đỗ Nhược tới đây, có hai bảo mẫu bị anh đuổi đi, hai người trợ lý đi cùng anh cũng không dám bước vào nhà.

Đỗ Nhược yên tĩnh rất hợp ý anh.

Bất kỳ một âm thanh nào cũng có thể châm ngòi lửa giận vì thế Đỗ Nhược lặng lẽ, lãnh đạm làm anh cảm thấy không có ai can thiệp vào cuộc sống của anh, cũng không có ai nhìn chằm chằm vào đôi mắt mất đi thị lực của anh.

Cho tới khi anh dần dần tiếp nhận sự thật, thích ứng với cuộc sống trong bóng tối, quen thuộc với mùi thuốc khử trùng, đột nhiên có một ngày trong bóng tối vô vị, anh có chút tò mò với cô gái lặng lẽ này.

Dĩ nhiên chỉ một chút tò mò vẫn chưa đủ làm anh thay đổi chủ kiến, nhưng số lần anh để ý tới cô dần tăng lên, thỉnh thoảng sẽ vểnh tai lắng nghe xem cô đang làm việc gì.

Hàng ngày đúng tám giờ cô tới đây, chuyện đầu tiên cô làm là mở cửa sổ ban công ra, sau khi cô làm bữa sáng sẽ tới gõ cửa phòng anh, sau đó tới phòng tắm chuẩn bị ở bàn chải đánh răng và cốc nước đặt vào đúng vị trí, sau khi thấy anh vào phòng tắm cô mới quay lại phòng bếp.

Lúc ăn cơm cô sẽ nhìn anh, mặc dù anh không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt ấy rất hờ hững không mang theo bất kỳ tâm tình gì. Cơm nước xong, cô dọn bát đũa, quét dọn lại phòng tắm sạch sẽ, sau đó về phòng ngủ giúp anh sạc điện thoại, mang cho anh một cốc nước nóng, sau đó yên lặng ngồi trên ghế so pha, cho đến anh uống xong, ánh mắt cô mới dừng lại trên người anh.

Ngày nào cũng lặp lại như vậy, buổi tối cô chờ tới khi anh tắm xong, dọn dẹp phòng tắm một lần nữa cô mới rời đi.

Cuối cùng Kiều Cận Nam cũng chấp nhận sự thật, mỗi ngày sau khi truyền dịch xong, anh xử lý công việc qua điện thoại, nội dung không thể tránh khỏi dính dáng đến chuyện cơ mật, có một ngày, anh rất tò mò muốn biết cô ấy đang làm gì.

Hôm ấy anh không tập trung vào cuộc nói chuyện mà chú ý tới hơi thở rất khẽ bên cạnh mình.

Đỗ Nhược đang ngủ.

Tiếng hít thở chậm rãi yên ổn, có lẽ cô đã… ngủ thiếp đi.

Đỗ Nhược không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Cả Paris đều có bóng dáng của Hà Khâm Sinh.

Hai người nắm tay nhau dạo qua con phố nhỏ, ngồi trên xe buýt ngắm cảnh toàn thành phố, cô buộc tóc đuôi ngựa để gió thổi bay mái dài. Trường học cũng có bóng dáng anh, anh đứng trước cổng trường đợi cô tan học, chạy tới trước phòng học hù dọa cô, dưới gầm bàn len lén nắm tay cô.

Rất nhiều bạn học cũng biết Hà Khâm Sinh, thậm chí người cô không quen biết cũng biết anh. Bọn họ len lén bàn luận sau lưng cô rằng cuối cùng lọ lem cũng bị vương tử bỏ rơi. Nói bản tính của cô bị vạch trần, hai ba ngày lại đổi một bạn trai mới, không biết đã qua tay bao nhiêu người.

Chỉ có Kiều Cận Nam là không quen biết cô.

Anh không nhìn thấy cô, cũng không hỏi cô: “Đỗ Nhược, dạo này thế nào?” Cũng không cho cô lời khuyên: “Đỗ Nhược, Hà Khâm Sinh không đáng giá để cậu hi sinh như vậy.”

Một nơi hoàn toàn xa lạ không có bóng dáng của Hà Khâm Sinh, cũng không có ai ép cô phải nói chuyện, không có ai làm phiền cô.

Mỗi lần về nhà trọ là