XtGem Forum catalog
Bong bóng

Bong bóng

Tác giả: Tây Tây Đông Đông

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325192

Bình chọn: 9.00/10/519 lượt.

au khi kết thúc buổi họp qua điện thoại Kiều Cận Nam bắt đầu tìm kiếm bóng dáng cô, thì ra còn đang ngủ.

Kiều Cận Nam ngồi ngẩn người một lúc, đột nhiên có chút tò mò: “Không biết cô ấy nhìn thế nào.”

Anh là người quyết đoán, lập tức hành động ngay.

Anh đã quen với bóng tối nên dễ dàng tìm được chiếc ghế Đỗ Nhược hay ngồi. Anh ngồi xổm xuống, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, anh vươn tay ra chầm chậm đặt xuống.

Cảm nhận đầu tiên chính là mái tóc dài của cô.

Thì ra cô buộc tóc đuôi ngựa.

Bàn tay tiếp tục đi xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày lá liễu hơi nhíu lại, ngón tay cái lướt qua hàng chân mày giãn ra, chiếc mũi cao thẳng, không khác lắm với tưởng tượng của anh, đôi tay đi xuống chút nữa, đôi môi…

Cổ họng đột nhiên khát khô.

Anh vội thu tay lại, một lúc sau anh chạm vào vành tai cô, không ngờ cô đang đeo tai nghe, anh có chút tò mò muốn biết cô đang nghe cái gì.

Thì ra là một tác phẩm dương cầm anh yêu thích.

Thảo nào anh nói chuyện điện thoại mà cô vẫn ngủ ngon được.

Anh bất giác mỉm cười. Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên.

Đỗ Nhược sợ mình ngủ quên nên cô đặt báo thức, vì sợ ảnh hưởng đến anh cho nên cô không để chuông, chỉ để ở chế độ rung.

Kiều Cận Nam nhanh tay cầm chiếc điện thoại vội vàng tắt máy.

Lúc Đỗ Nhược tỉnh lại trời đã tối rồi.

“Tôi xin lỗi…” Đỗ Nhược xấu hổ liên tục nói xin lỗi: “Tôi xin cam đoan không có lần sau nữa.”

Cho dù cô không định nhận lương, nhưng cô cứ nằm ngủ như thế thì không được hay cho lắm.

Không ngờ Kiều Cận Nam lại không tức giận: “Không sao.” Giọng nói vô cùng hòa nhã.

Điều này làm Đỗ Nhược càng xấu hổ hơn, bắt đầu tự kiểm điểm lại bản thân.

***

Đỗ Nhược biết rõ chỉ cần rời khỏi căn nhà cô và Hà Khâm Sinh từng sống ở đó, cô không phải đau lòng vì mỗi lần nhìn vật nhớ người, nhưng cô không thể làm được bởi vì cô vẫn nuôi hi vọng.

Hi vọng có một ngày anh sẽ hồi tâm chuyển ý.

Hôm sau cô bắt đầu đi tìm nhà mới. Cô muốn tìm một căn phòng giống như nơi này, không có có bóng dáng của Hà Khâm Sinh, không ai quen biết cô.

Thời tiết trở nên ấm áp, chuyện phòng ở đã giải quyết xong, cô nghe trợ lý của Kiều Cận Nam nói đã tìm được giác mạc thích hợp, chẳng trách gần đây tâm tình của anh ngày một tốt hơn, số lần nói chuyện với cô cũng nhiều hơn. Cô dự định sau khi Kiều Cận Nam làm phẫu thuật xong thì chuyển nhà, cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Cô dọn dẹp lại đồ đạc của mình, nhưng tâm trạng mới bình ổn lại bắt đầu dao động.

Đến bây giờ cô quen biết Hà Khâm Sinh được gần hai năm, mỗi đồ vật trong nhà đều liên quan tới anh. Cô đóng gói tất cả vào những chiếc hộp giấy, ngồi vuốt ve chúng vừa khóc, không phải vì bị Hà Khâm Sinh bỏ rơi, mà vì chính bản thân cô. Cô không thể khống chế tình cảm của mình, không biết sẽ phải mất bao lâu cô mới có thể quên đi cuộc tình này, không còn tổn thương vì Hà Khâm Sinh nữa.

Cô phát hiện một két bia giấu dưới gầm giường. Cô đem vài lon lên sân thượng, dựa vào lan can uống một mình.

Căn hộ này rất gần tháp Eiffel, đứng sân thượng có thể ngắm được toàn cảnh thành phố. Có lần Trình Hi Vi tới chơi còn trêu ghẹo chuyện tình của hai người có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết, nên đặt tên là “Chuyện tình Paris” .

Đỗ Nhược lau nước mắt, chỉ cần về tới đây, cho dù cô làm gì cũng nghĩ tới Hà Khâm Sinh.

Có tiếng mở cửa rất khẽ, Đỗ Nhược còn nghĩ có lẽ cô đã uống say nên bắt đầu tự huyễn hoặc nhưng rõ ràng cô nhìn thấy Hà Khâm Sinh.

Anh đã trở lại.

Anh đi về phía cô: “Nhược Nhược, mưa rồi sao em không vào nhà?”

Lời nói thân mật giống những tháng ngày hai người còn ở bên nhau.

Anh giật lon bia trong tay cô ném xuống mặt đất: “Đi, đi vào nhà.”

Đỗ Nhược bám chặt lan can không chịu buông tay.

“Đỗ Nhược!” Anh quát khẽ, mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt anh nhưng cô biết đôi mắt anh đã đỏ lên.

Đỗ Nhược dùng sức hất tay anh ra, hét ầm lên: “Tôi dính mưa thì liên quan gì tới anh? Anh về đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Sắc mặt Hà Khâm Sinh trắng bệch: “Em muốn chuyển đi?”

“Đúng.” Đỗ Nhược không nhìn anh.

Hai người đều im lặng.

Rất lâu Hà Khâm Sinh mới lên tiếng: “Nhược Nhược.”

Đỗ Nhược theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Giữ gìn sức khỏe.” Hà Khâm Sinh thấp giọng nói: “Tạm biệt.” Sau đó anh xoay người rời đi.

Trong phút chốc trong đầu Đỗ Nhược xẹt qua một suy nghĩ.

Hà Khâm Sinh trở về tìm cô. Anh vẫn quan tâm tới cô. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng như thế. Anh không muốn cô chuyển đi. Anh nói “Tạm biệt” mà không phải “Đừng bao giờ gặp lại”?

Giống như người chết đuối cố gắng giãy dụa tìm đường sống. Hoặc do cô uống quá nhiều, cung với tâm trạng bị đè nén đã lâu, trước khi Hà Khâm Sinh xoay người cô giữ chặt cánh tay anh: “Hà Khâm Sinh, anh đừng đi.”

Cô nắm thật chặt giống như người chết đuối vớ được tấm gỗ: “Anh vẫn còn yêu em đúng không? Tại sao anh luôn phủ nhận điều đó? Em biết là em không tốt, sau này em không quản nhiều chuyện nữa, anh thích làm gì em cũng ủng hộ anh? Nếu còn chỗ nào chưa tốt, anh nói cho em biết, em sẽ thay đổi được không?”

Hà Khâm Sinh không quay đầu lại.

“Hà Khâm Sinh, anh