
một đêm mất ngủ, nhưng nơi đây giấc ngủ của cô thật bình yên. Mặc dù giấc ngủ không dài, nhưng mỗi ngày cô có thể ngủ được hai ba tiếng đã tốt hơn nhiều so với trước kia.
Cô không coi đây là một công việc, giống như Tiến sĩ Brown đã nói đây là một phương pháp chữa bệnh, cô thấy rất hiệu quả.
Tuy được trả lương nhưng cô không có ý định nhận nó.
Cô phát hiện ra mỗi khi trời mưa Kiều tiên sinh luôn luôn cáu kỉnh, chỉ cần thông qua nét mặt cô có thể cảm nhận được. Bởi vì bệnh viện xây dựng từ rất lâu, kiến trúc cổ xưa nên cách âm không được tốt. Cô trình bày với bệnh viện về vấn đề này, ngỏ lời tự bỏ tiền ra sửa sang lại.
Trước khi có người tới thi công, cô thông báo trước cho Kiều Cận Nam một tiếng, Kiều Cận Nam không nói gì, cô coi như anh đã đồng ý.
Hôm sửa sang lại phòng ốc rất ồn lại bụi bặm, Đỗ Nhược biết anh là người thích yên tĩnh liền hỏi anh: “Kiều tiên sinh, để tôi dẫn ngài ra ngoài đi dạo được không?”
Nửa tháng nay cô chưa thấy anh bước ngoài, cô chỉ hỏi vậy thôi nhưng không ngờ anh lại đồng ý.
Cuối tháng tư, thời tiết thật dễ chịu. Không lạnh không nóng, nhiệt độ vừa phải, gió xuân nhẹ nhàng ấm áp.
Không giống như ở trong nhà, lúc này Đỗ Nhược phải nắm tay anh đi dạo. Anh không muốn bản thân quá khác thường, không muốn cô giống như hầu gái đỡ tay lão phật gia nên anh chủ động lôi kéo cô đi, bởi vì thiếu cảm giác an toàn, nên anh dùng lực rất mạnh.
“Anh yên tâm, tôi sẽ nhìn đường.” Đỗ Nhược nói.
Anh liền nới lỏng bàn tay ra.
Cái nắm tay này rất trong sáng không hề có tình yêu nam nữ, Đỗ Nhược cho rằng là trách nhiệm của mình nên không thấy ngượng ngùng, hai người đi dạo một vòng sau đó ngồi xuống thảm cỏ phơi nắng.
Thời tiết thật dễ chịu nên rất nhiều người cũng ra ngoài phơi nắng, đi dạo. Hai người vẫn giữ im lặng mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, Đỗ Nhược cùng anh về nhà. Lúc trở về thỉnh thoảng lại có người quay đầu nhìn hai người.
Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn Kiều Cận Nam.
Trước kia cô không chú ý tới anh, dưới hoàng hôn, gương mặt anh không còn lạnh lùng nữa. Mặc dù mất đi thị lực nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ ngoài của anh.
Ánh mắt cô dời đi rất nhanh: “Kiều tiên sinh, để tôi dẫn ngài lên cầu thang.”
Sau khi đổi tấm kính, trong nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cho dù trời mưa cũng không nghe thấy tiếng mưa vỗ vào cửa sổ nữa. Kiều Cận Nam rất hài lòng, sự hài lòng biểu hiện ở chỗ “Thấy” Đỗ Nhược càng ngày càng thuận mắt.Vì vậy tâm trạng của anh cũng tốt hơn, công việc cũng thuận lợi hơn, mặc dù anh không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng đã thay đổi từ lúc nào không hay.
Hôm ấy trợ lý mang văn kiện tới, bởi vì lần trước đã chịu thiệt thòi nên anh ta không dám vào nhà, giao cho Đỗ Nhược để cô cầm vào còn anh ta đứng chờ bên ngoài.
Đỗ Nhược biết vị Kiều tiên sinh là người bận rộn, đang điều trị bệnh mà vẫn phải làm việc. Cô khônng hỏi nhiều, trực tiếp cầm văn kiện cầm đặt trước mặt Kiều Cận Nam.
“Chỗ này.” Đỗ Nhược chỉ vào vị trí cần ký tên.
Nhưng Kiều Cận Nam không biết “Chỗ này” là nơi nào.
Đỗ Nhược do dự một lúc sau đó cúi người xuống, cô nắm lấy tay anh đặt vào đúng vị trí: “Ký vào đây.”
Rất nhiều năm về sau, Kiều Cận Nam vẫn nhớ ngày đó, lần đầu tiên có một cô gái bước vào thế giới của anh.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào mặt anh mang theo mùi hương thanh khiết, trong tâm khẽ rung động. Một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp nắm bàn tay anh: “Ký vào đây.” Giọng nói nhẹ nhàng như có như không lướt qua.
Anh có thể cảm nhận được trái tim mình đập lỗi nhịp.
Chương 73
Đỗ Nhược cảm thấy Kiều tiên sinh dần dần thay đổi, không còn lạnh lùng như trước.
Mặc dù anh vẫn ít nói cười nhưng giọng nói đã hòa nhã hơn rất nhiều, quan trọng là anh không còn ngồi trong nhà buồn bực cả ngày nữa mà cùng cô ra ngoài di dạo nhiều hơn.
Giữa hai người dần dần có sự ăn ý, từ hành động của anh cô có thể đoán được anh muốn làm gì.
Tháng năm, Đỗ Nhược được tăng lương.
Cô chỉ thấy buồn cười. Vốn dĩ cô không mấy để tâm vào công việc này, thậm chí còn có chút hời hợt. Nhưng từ chuyện tăng lương cô biết anh không ghét cô như biểu hiện bên ngoài.
Cô không định cầm tiền cho nên cô muốn dùng số tiền này cho anh. Ngoại trừ lần sửa sang lại cửa sổ tốn mất một khoản, cô thấy anh không có sở thích đặc biệt nào cả.
Chỉ có một lần duy nhất anh hỏi cô: “Cô hay dùng dầu gội nào?”
Ngày hôm sau cô mua một chai dầu gội mới, vẫn còn thừa một khoản, cô giữ lại dự định khi kết thúc công việc sẽ trả lại.
Chẳng mấy chốc đã gần hết tháng năm, sau khi tâm trạng ổn định lại, Đỗ Nhược bắt đầu xem lại bài vở. Cô không phải không muốn đi học, chỉ là cô dám đối mặt với thực tại, không chịu nổi ánh mắt soi mói những lời bàn luận sau lưng cô.
Cô thường đọc sách khi có thời gian rảnh rỗi.
Cho nên ấn tượng đầu tiên của Kiều Cận Nam đối với cô vẫn là lặng lẽ. Yên tĩnh lại ít nói, không nhiều chuyện, ngoan ngoãn ngồi đọc sách bên cạnh anh.
Cửa sổ mới cách âm rất hiệu quả nên trong phòng vô cùng yên tĩnh, cảm giác về sự tồn tại của đối phương vô cùng rõ ràng. Hơi thở nhẹ nhàng, ngay cả tiếng lật sách cũng êm tai.
Có một ngày, s