
o nên đến khi có Kiều Dĩ Mạc miệng ngọt lại đáng yêu, Ngô Khánh Phân liền đem tất cả tình mẫu tử lẫn tình bà dành hết cho thằng bé, chỉ hận không thể cưng chiều thằng bé lên tận trời.
“Con đang làm việc.” Kiều Cận Nam lãnh đạm trả lời.
“Vậy thì thôi, hôm ta trở về thì dẫn thằng bé đi đón ta!” Ngô Khánh Phân chợt nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, bạn gái của con, vẫn còn qua lại đúng không?”
“Đúng.”
“Ta thấy Mạc Mạc rất thích con bé, một câu chị Hoa nhỏ, hai câu chị Hoa nhỏ, con sắp xếp thời gian để chúng ta gặp mặt, còn tính toán chuyện kết hôn!” Ngô Khánh Phân bắt đầu càu nhàu: “Cũng không nhìn xem con trai đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không có mẹ…”
Kiều Cận Nam đặt điện thoại xuống, một lúc sau, bên trong vẫn còn tiếng càu nhàu của Ngô Khánh Phân: “Hay là để con bé cùng đi đón ta?”
Kiều Cận Nam cầm điện thoại lên:”Có thể.”
“Vậy thống nhất thế đi. Ba ngày sau gặp lại!”
Kiều Cận Nam nhướng mày: “Hẹn gặp lại.”
Cúp điện thoại, Kiều Cận Nam đã nghĩ thông suốt.
Bạch Hiểu Vi vô cũng ngạc nhiên, không ngờ Kiều Cận Nam lại chủ động gọi điện, vẫn là số điện thoại riêng của anh. Phải biết rằng lúc hai người còn yêu nhau, số lần anh chủ động điện thoại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô do dự một lúc mới nhận máy, Kiều Cận Nam nói thẳng: “Bạch tiểu thư, nghe nói bác trai vẫn theo đuổi dự án bên Thụy Sĩ đúng không? Bên tôi có chút tài liệu, chắc cô sẽ thấy hứng thú.”
Chuyện này thật khó tin, Thịnh Thế vẫn luôn tranh giành hạng mục này với bên cô. Ngày hôm qua cô còn thấy bố lo lắng không yên, đoán chừng là dự án không được thuận lợi, hôm nay Kiều Cận Nam lại tự dâng miếng ngon tới tận cửa?
“Kiều tiên sinh, tôi không nghe lầm chứ?” Bạch Hiểu Vi cười.
“Nếu cô nghĩ tôi có vấn đề, vậy thì có thể kết thúc tại đây.”
“Ôi đừng!” Bạch Hiểu Vi vội vàng nói: “Tối nay cùng nhau ăn cơm được không?”
“Tôi không có hứng thú ăn cơm với cô.” Kiều Cận Nam lạnh lùng nói: “Tài liệu thì lấy ở chỗ Anne.”
“Thật là vô tình…” Bạch Hiểu Vi cười nói: “Hay là để cho Đỗ Nhược tới lấy?”
“Cô ấy là nhân viên của cô, để cô ấy làm gì không liên quan tới tôi.” Kiều Cận Nam vẫn thản nhiên như cũ, định ngắt điện thoại.
Bạch Hiểu Vi lại hỏi: “Chẳng lẽ lần này là vì cô ấy?”
Kiều Cận Nam không bày tỏ thái độ: “Bạch tiểu thư, từ trước đến nay cô luôn hiểu rõ nên tiến lùi như thế nào.”
Bạch Hiểu Vi không nói gì, Kiều Cận Nam ngắt điện thoại.
Anh cũng chẳng rộng rãi mà nhường tất cả hạng mục, chẳng qua là Ngô Khánh Phân muốn quay về.
Trước khi trừ gian bên ngoài phải trấn an lại bên trong.
Bên trong chưa ổn, làm sao có thể dễ dàng để giặc ngoại xâm kéo đến?
***
Sau khi từ Iceland trở về, cả người Đỗ Nhược tràn đầy sức sống, làm việc hăng say,thường xuyên cười một mình, Angle trêu ghẹo cô: “Mùa xuân tới rồi, cả người tràn ngập gió xuân, thành thật khai báo mau, xin nghỉ một tuần lễ có phải cùng tình nhân hẹn hò không?”
Cindy cũng hùa vào: “Yêu rồi, cô gái của chúng ta yêu rồi! Nhìn ánh mắt đi, tình ý chan chứa.”
Đỗ Nhược cười: “Còn rất nhiều việc phải làm, đừng làm phiền em!”
Một chuyến đi du lịch, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Được bận rộn thật tốt, trên đời này còn nhiều điều tốt đẹp, cố gắng làm việc mới có thể có nhiều tiền, sau này mới có cơ hội đi nhiều nơi, tìm hiểu kiến thức về thế giới này.
Đang cười, điện thoại nội bộ vang lên, là Bạch Hiểu Vi gọi tới: “Đỗ Nhược, em tới Thịnh Thế tìm Anne cầm tài liệu về giúp chị, ngày mai mang cho cho chị là được.”
Đỗ Nhược ngạc nhiên, từ lúc nào thì Young lại có quan hệ với Thịnh Thế?
Bởi vì gần tới giờ tan việc, theo bản năng cô không muốn chạm mặt Kiều Cận Nam. Mặc dù gần đây mối quan hệ giữa hai người đã hài hòa hơn trước, nhưng dù sao cũng là việc công, người ta đường đường là lãnh đạo của Thịnh Thế, để một nhân viên nhỏ như cô cầm tài liệu thì có chút…
Vì vậy sau khi xong việc, mình cô tới Thịnh Thế.
Đúng vào giờ cao điểm nên bị tắc đường, cũng may Anne còn chưa về, vừa thấy Đỗ Nhược liền kinh ngạc: “Thì ra là Đỗ tiểu thư tới, sao không nói sớm một chút?”
Nói sớm một chút, có thể về cùng sếp tổng…
Đỗ Nhược không biết cô ấy đang nghĩ gì, không nói với cô ấy trước là vì sợ nếu cô tới trễ lại làm liên lụy phải ngồi chờ cô.
Đưa cho tài liệu cho cô còn cười híp mắt nói: “Là cái này, cô xuống nhanh lên, Kiều tổng vừa mới đi, có thể đuổi kịp.”
“Đúng đúng, nếu không tôi gọi điện thoại để sếp tổng chờ cô?” Jucy ngồi bên cạnh cũng thêm dầu thêm lửa.
Đỗ Nhược cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng nói: “Không cần, không cần, tôi đi xuống trước .”
Đỗ Nhược mới vừa đi, Anne cùng Jucy trao đổi ánh mắt.
Thân là thư ký, phải quan tâm đến chuyện tình cảm của lãnh đạo, thật là không có cách nào khác. Ai bảo tâm tình của lãnh đạo ảnh hưởng trực tiếp đến công việc của các cô? Giống như sau khi du lich về, lãnh đạo không còn nói chuyện dọa người nữa, không còn làm mặt lạnh nữa, thỉnh thoảng còn cười một cái, so với đoạn thời gian trước thì đây chính là Thiên đường!
Đỗ Nhược xuống bãi đậu xe, cô lái xe tới cho nên không cần về cùng Kiều Cận Nam, nhưng khi đi xuống bãi đậu xe cô cũng quan sát xung