Old school Easter eggs.
Bóng Đêm

Bóng Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323332

Bình chọn: 9.00/10/333 lượt.

hời vặn tay hắn. Nhưng lần này ko giống như mọi bữa, hắn hình như đoán được hành động của nó nên bị hắn vặn tay lại. Hơi khó chịu một chút nên nó định giẫm lên chân một phát nhưng:– Đứng yên đi!…. Một lát thôi.– Phong sao? Cậu sao vậy.Nó ko hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó ko thích cái cảm giác trong phòng này. Nó vẫn cố thoát ra khỏi tay hắn đột nhiên cánh cửa mở ra, ánh sáng tràn vào, nhìn kĩ thì là Phong đang đứng ngoài. Giật mình, dùng sức thụi cho hắn ta một cái vào sương sườn. Đau quá nên hắn ta phải buông ra, nó liền chạy ra ngoài rồi nói:– Sao cậu lại ở đây?– Hai người đang làm gì vậy? Nhà này thì còn ai nữa.- đúng lúc đó Nam bước ra.– Nam ư? Tại sao anh lại….– Thì ra chị quan tâm tôi là để đến đây gần gũi Nam sao?- nhếch môi.- tôi ko ngờ chị lại là loại người như vậy.- quay mặt đi.– Này! Cậu nghĩ đi đâu vậy hả, tôi thì sao chứ,- thấy Phong vẫn đi tiếp.- cậu đứng lại cho tôi.Phong dừng lại thì nó bước tới nhưng khi nó đi thì Phong lại đi. Nó đuổi theo thì cậu đã vào phòng đóng cửa mất tiêu rồi. Khó chịu thật. Nó vừa đập cửa vừa nói:– Phong, mở cửa ra nào, tôi có chuyện cần nói. Cậu nghĩ tôi là ai chứ, tôi ko thích bị hiểu lầm nên tốt nhất là cậu bước ra đây nếu ko tôi mặc kệ cậu đấy!Đúng lúc đó Nam bước tới:– Kệ nó đi, rồi dần dần nó cũng quen thôi.– Kệ ư. Àk, giờ thì tôi hiểu rồi. Người lợi dụng tôi là anh sao? .- bước đến, đấm vào bụng anh ta một cái rồi quay đầu lại nói vào cánh cửa đang đóng.- Cậu thích nghĩ gì thì nghĩ nhưng tôi ko phải là loại người để đem ra làm trò cười đâu.– Cô có nói nó cũng ko nghe thấy đâu. Tất cả các phòng ở đây đều được cách âm mà.- vừa ôm bụng vừa nói– Tôi ko quan tâm.- bước đi.Nhìn bóng nó đi Nam lại nhớ cái cảnh cô băng bó cho Phong, ko hiểu tại sao anh lại muốn phá đám hai người họ. Chắc đây chỉ là để trả thù Phong vì cậu đã cướp đi mọi thứ của anh. Anh sẽ ko cho Phong toại nguyện như ý muốn của mình. Rồi có ngày anh sẽ giành lại những gì thuộc về mình.Sau khi nó ra khỏi đó thì mới nhớ ra cái điện thoại, nó có thể nt cho cậu ta, nhưng việc gì phải giải thích chứ, có quan hệ gì đâu, nhưng nó vẫn có cảm giác khó chịu, nó ko thích bị người khác hiểu lầm ntnày, sau một hồi phân vân cuối cùng nó cũng nhắn 1 tin. Còn Phong, cậu cũng nghĩ hai người bọn họ ko có chuyện gì cả nhưng lúc đó ko hiểu tại sao cậu thật sự rất bực, chỉ muốn đấm cho Nam một cái nhưng ko thể. Cậu cũng ko biết mình bị sao nữa, từ khi người con gái đó xuất hiện cậu luôn nghĩ về nó, muốn bảo vệ và muốn được gặp mỗi ngày, chẳng lẽ là yêu hay là sự cảm thông, tò mò về nó. Cậu vẫn ko xác định được tình cảm của mình hiện giờ nó ra sao nhưng có một điều cậu chắc chắn là bản thân mình đã thay đổi rất nhiều. Đứng ở ngoài hành lang được một lúc, khi vào phòng thì đt báo có tin nhắn, mở lên chỉ có mỗi ba chữ.” Ăn cơm đi! “. Cậu hơi ngạc nhiên khi nó nhắn vậy, ko phải là mấy câu giải thích hay trách cậu giận vô cớ mà là ăn cơm sao. Thật khó hiểu. Cậu xuống nhà thì thấy Nam đang ngồi nói chuyện với Hồng, chẳng có gì bất ngờ khi đột nhiên cô ta lại mất trí nhớ như vậy, thằng ngu cũng nhận ra cô ta giả vờ nhưng Nam lại làm như ko có gì. Thật là chẳng hiểu anh ta bị làm sao nữa.Cậu xuống bếp nhìn bàn ăn, trông khá hấp dẫn nhưng đồ ăn đã nguội từ lâu. Nhưng may mắn là cơm vẫn còn nóng. Đang ngồi ăn ngon lành thì Hồng chạy xuống bếp:– Phong! Nghe nói em bị thương ở vai? Có sao ko?– Đó là việc của tôi, ko cần chị quan tâm.– Vậy sao, hình như đồ ăn nguội hết rồi, để chị hân nóng lại cho.-đưa tay ra cầm cái tô lên.– Đừng đụng vào, chị đang làm cho tôi mất hứng ăn đấy!– Vậy sao? Chị xin lỗi.- đặt lại chỗ cũ.Đúng lúc đó Nam đi xuống.– Mặc kệ nó đi, chúng ta ra ngoài ăn thôi!– Vâng.- cô đi theo Nam nhưng trong lòng vẫn khá tức tối.Phong ăn được vài miếng thì ko ăn tiếp được nữa, cứ nghĩ đến cảnh Nam và nó ở trong phòng là cậu lại tức điên lên.……………….Sau khi nhắn tin xong thì tâm trạng của nó đã khá hơn, nhưng đi được một đoạn thì chợt nhớ ra cái xe đạp. Dễ điên thật, ko biết có mất hay ko, nó chỉ sợ người ta mang đi thôi vì xe khá nhẹ còn mở khóa thì còn lâu mới mở được. Xe có thiết bị chống trộm nên nó cũng an tâm phần nào. Mở điện thoại lên xem xe mình đang nằm ở đâu thì thấy nó đang di chuyển, lần này thì mệt rồi, bị trộm là chắc. Báo công an ư, nó ko nghĩ thế. Nó ko thích làm ầm ĩ nên tự mình đến đó. Đã tới nơi của bọn trộm, nó ko thích đánh nhau nữa nên sẽ cố gắng giải quyết trong hòa bình. Bước đến cánh cửa, ko dùng tay mà dùng chân, đá một cái thật mạnh, cánh cửa mở toang ra, bên trong là bốn tên đang ngồi đánh bài và rất nhiều chiếc xe, toàn là xe mới, nó nhận ra chiếc xe của mình đang bị một tên nữa chăm sóc, mấy tên còn lại đã ngừng đánh bài khi nhìn thấy nó, một tên cao to bước tới:– Cô là ai mà dám đến đây!Nó ko quan tâm hắn nói gì mà tiến thẳng tới cái xe của mình, đứng trước cái xe, cúi xuống, vừa sờ vừa nói:– Tôi đến lấy lại cái xe.– Cô nghĩ mình là ai mà lại nói ra câu đó chứ? Chiếc xe này giờ thuộc quyền sở hữu của bọn này rồi.- tên hồi nãy bước tới gần hơn.– Vậy sao? Nếu ko muốn vào tù xé lịch thì nê