
u này em sẽ biết . Còn bây giờ , anh thật sự không yên tâm thấy em vướng vào tên Đan . Nói thật với anh đi , tối qua hắn đã làm gì em ? Tại sao em hoảng sợ như vậy ?
Thụy bậm môi , nước mắt bắt đầu lăn xuống mặt . Nhưng cô vẫn không nói . Đúng hơn là không thể . Làm sao cô dám nói với Khoa là hắn hôn cô . Chuyện đó làm cô xấu hổ đến mức không dám nghĩ đến . Huống hồ là nói với Khoa . Cô với anh đâu phải là anh em . Lại càng không thể tin cậy anh.
Khoa ngồi im , kiên nhẫn chờ Thụy nói . Nhưng chờ mãi mà cô vẫn im lặng , anh quay lại nhìn cô . Thì ra nảy giờ Thụy khóc . Khóc một cách lặng lẽ . Anh ngồi kế bên mà vẫn không biết .Làm sao một cô bé 17 tuổi lại có kiểu khóc thầm lặng chịu đựng như vậy chứ . Thật là bàng hoàng.
Một tình cảm mãnh liệt trào dâng lên , Khoa qùy xuống trước mặt cô , nắm chặt tay cô :
– Đdừng như vậy Thụy . Buồn khổ gì cứ nói với anh . Đừng im lặng như vậy . Tuổi của em không phải để chịu đựng đâu.
Đan Thụy sợ sệt rút tay ra , quay mặt chỗ khác . Khoa ngồi lên băng đá dịu dàng nói :
– Tình cảm của anh bây giờ nói ra thì quá sớm , em không chấp nhận được đâu . Và có lẽ em cũng không tin . Nhưng em nên hiểu điều này , là lúc nào anh cũng lo cho em , yêu mến em . Anh muốn là chỗ dựa của em . Được em tin cậy , đừng sợ anh nghe Thụy.
– ….
– Anh biết sống ở nhà Tú Vân là em khổ . Cô ta quen sung sướng nên khó mà thông cảm với người khác . Em không có chỗ nào để nương tựa . Vậy thì tại sao không để anh lo cho em.
Đan Thụy nín khóc , lau nước mắt :
– Chị Vân là người yêu của anh mà.
Khoa lắc đầu :
– Có lẽ đó chỉ là ý nghĩ của mọi người . Hoặc đó là chuyện trước đây.
– Sao tự nhiên hôm nay anh đến tìm em vậy ?
Khoa tư lự :
– Có lẽ vì anh không chịu nổi nữa . Từ lâu rồi anh đợi khi em lớn anh sẽ thố lộ tình cảm của anh . Nhưng tối qua thấy em bị tên Đan làm nhục , anh dằn không được .Hôm nay anh phải cố kiềm chế mới không nện cho hắn một trận.
Đan Thụy ngước lên nhìn anh lạ lùng :
– Hôm qua anh có nói gì đâu , không có cử chỉ nào bênh vực em . Vậy rồi đùng một cái , em bất ngờ quá , em …
– Em nghi ngờ anh , đúng không ? Nhưng anh im lặng chỉ là muốn bảo vệ em . Lần trước khuyên Tú Vân một lần , cô ta làm tình làm tội em quá , anh sợ rồi.
Khoa nhìn đồng hồ rồi đỡ Đan Thụy đứng lên :
– Em về đi , về trễ quá coi chừng bà nội khó chịu . Tối anh qua.
Anh đưa Đan Thụy về đến ngã tư gần nhà cô rồi về nhà mình . Đan Thụy đóng cửa phòng , ngồi ngẩn ngơ trước bàn học . Cuộc gặp gỡ với Khoa hãy còn làm cho cô bàng hoàng không tin . Nếu không có buổi sinh nhật hôm qua , liệu anh còn dấu kín tình cảm đến bao giờ ?
Người lớn thật là khó hiểu , từ đó giờ Đan Thụy chưa khi nào tưởng tượng nổi Khoa có thể yêu mình . Có lúc tức Tú Vân , cô nghĩ sẽ cua anh Khoa cho bỏ ghét . Nhưng đó chỉ là ý nghĩ , là phản ứng của trẻ con . Nó làm cho cô đỡ tức vì ả o tưởng đã trả được thù … Tất cả chỉ là ý nghĩ.
Còn bây giờ hiện thực là anh Khoa không yêu chị Vân . Kỳ lạ quá , cô không thấy hả hê mà chỉ sợ hải . Chuyện này rồi sẽ ra sao đây ?
Buổi tối Khoa đến ăn cơm với cả nhà . Anh chỉ nhìn Đan Thụy một cái rồi quay qua Tú Vân . Vẫn cử chỉ ân cần chiều chuộng . Nếu Đan Thụy là người lớn , hẳn sẽ nhận thấy đó chỉ là cử chỉ ga lăng bình thường của một người con trai . Nhưng cô còn quá nhỏ , cô chưa đủ tinh khôn đê/ nhận xét . Chỉ thấy anh Khoa vẫn còn yêu chị Vân . Cô cứ nghĩ lúc trước khác , bây giờ Khoa tahy đổi rồi , tại sao vẫn săn sóc chị ấy như cũ , thật là giả dối . Tự nhiên , cô thất vọng vô cùng.
Hôm sau anh lại đón cô ở cổng trường . Cả hai vẫn ngồi ở băng ghế đá hôm qua . Đan Thụy mím môi , cô nói mà mắt nhìn nơi khác :
– Anh Khoa , em không thích anh giỡn vậy đâu . Đây là lần ***t , mai mốt anh đừng tìm em nữa.
– Sao vậy Thụy ? Em đổi ý rồi hả ?
– Em có hứa gì đâu mà đổi ý , nhưng anh vẫn còn yêu chị Vân thì anh đừng bảo thích em nữa . Như vậy là giả dối lắm.
– Anh còn yêu Tú Vân à ? Em moi đâu ra ý nghĩ đó vậy ?
Đan Thụy nhìn mặt Khoa , nghiêm trang :
– Tối hôm qua em nhìn thấy . Em hiểu rồi , nếu người ta không thương nhau thì không ai có cử chỉ như vậy cả.
Minh Khoa bật cười , rồi phá lên cười lớn :
– A , cô bé cũng biết ghen . Mới đây thôi mà đã biết độc đoán rồi , ghê chưa.
Đan Thụy gân cổ lên cải :
– Em không có ghen . Cái đó là không phải là ghen.
– Vậy thì là gì ?
Đan Thụy vẫn không cười :
– Em muốn nói anh không được yêu cùng lúc hai người , như vậy xấu lắm.
Minh Khoa nhìn cô chăm chú :
– Tóm lại là , em thấy anh săn sóc Tú Vân có nghĩa là anh yêu cô ta ?
– Vâng , em nghĩ như vậy.
Khoa nhìn cô không chớp :
– Em không hiểu như vậy là vì cái gì à ?
– Nếu không yêu thì làm sao anh làm như vậy được . Tối qua anh phải khác lúc trước chứ.
– Trời đất.
Anh kêu lên một tiếng , ngạc nhiên đến thảng thốt . Vậy là Đan Thụy không hiểu gì hết . Anh cứ nghĩ không cần giải thích , nhưng xem ra không thể được . Suy cho cùng thì cô vẫn là một cô bé con . Anh đã quen với cách cư xử của Tú Vân , nên quên bẳng Đan Thụy hãy còn bé quá . Anh lờ mờ cảm thấy yêu một cô con nít không phải