
thận trọng! Các tin tức có liên quan tới người Ả Rập luôn luôn rất đáng ngờ. Chín phen trên mười, đó là sự đầu độc đấyẦ
– Cậu an tâm Ờ Faltière mỉa mai nói nhanh Ờ Không phải là trên phương diện báo chí mà tớ thích thú. Điều làm tớ quan tâm đặc biệt là chuyện tiếp theo sau bữa tối đó. Người bạn đồng nghiệp người Genève này và hai gã người Liban đã dẫn tớ về nhà một trong các bạn gái của họ, ở đại lộ Foch. Và tớ đã được hưởng một cuộc truy hoan tuyệt vời, tớ thề với cậu đấy!
– Tớ đã nói gì với cậu? Ờ Paris là thủ đô của tình dục mà!
– Đúng, tớ không phải là kẻ cuồng dâm.
– Ôi, tớ xin cậu đừng có mồm mép như thế. Ờ Gã tóc vàng phản đối. Ờ Chúng ta may mắn được sống vào một thời đại kỳ diệu, chúng ta phải hưởng thụ điều đó chứ. Cậu tốt nhất nên chôn quách cái hướng đạo sinh trong con người cậu đi.
Faltière bật cười lớn:
– Có thể cậu nói đúng. Nhưng điều đó quá sức của tớ. Tớ là một người đàn ông trong sạch. Cậu muốn tớ phải làm sao đây!
– Nhưng mà cậu đã từng bị cuốn vào các trò vui nhục dục đấy, nếu tớ nhớ không lầm?
– Về điểm này thì tớ không thay đổi. Không gì làm tớ vui thích hơn tình yêu đâu. Thật tuyệt vời khi được hôn một cô gái xinh đẹp, nhưng phạm tội dâm ô trước đám đông. Để cho hai phụ nữ cưỡng bức mình, hai phụ nữ mà tớ nghĩ tớ không bao giờ thỏa mãn lửa tình, tớ ghê tởm chuyện đó.
– Đó là trường hợp của buổi tối hôm đó hay sao?
– Đúng vậy. Ờ Faltière khẳng định.
– Nhưng ít ra các cô gái đó đẹp chứ?
– Tuyệt vời. Ờ Faltière thừa nhận vừa mơ màng ngắm nghía màu vàng hổ phách của ly rượu Scotch của mình.
– Cậu may mắn đấy. Ờ Sivet thèm thuồng buông lời. Ờ Hãy kể cho tớ nghe chuyện đó xảy ra như thế nào. Cậu biết là tớ luôn mê thích những câu chuyện hấp dẫn thuộc loại này mà.
Faltière nhìn chăm chú gã bạn cũ của mình và cảm thấy thoáng buồn. Những đường nét nặng nề và uể oải đó, những bọng sưng húp dưới mắt đó, những nếp nhăn buồn bã của khóe miệng. Một sự suy sút biết mấy! Vậy mà gã đó từng là một người đàn ông thông minh, hết sức thông minh.
– Cậu muốn tớ kể cậu nghe chuyện gì đây? Ờ Faltière cười khẩy Ờ Những cuộc truy hoan trong giới ăn chơi đàng điếm, cậu ắt là biết chuyện đó? Cậu đâu phải kẻ khờ khạo như tớ.
– Thật sự là tớ thích nó. Ờ Sivet phát biểu với vẻ nghiêm trang.
– Mỗi người có sở thích riêng của mình. Tớ, tớ lặp lại với cậu là chuyện đó làm tớ phát óiẦ Không giấu gì cậu, tớ tin chắc như bắp rằng những thứ đó chỉ có trong các chuyện tiểu thuyết con heo, và tớ không quên ngay được cảnh tượng đó! Hai con châu chấu đó của đại lộ Foch đã khiến tớ nghĩ tới những con quỷ dâm dật.
Anh lại nhìn thấy ký ức của mình. Hai phụ nữ trẻ trần truồng đó bị kích động, gần như say khướt, đầu tóc rối bù, lăn mình trên chiếc thảm bằng len dày trên mặt đất và vừa kêu la thứ tiếng kêu của thú đang động đực trong khi họ đang tự mình hì hục làm chuyện đó. Hai con quỷ cái với khuôn mặt thiên thần! Chuyển từ tay bạn tình này qua tay bạn tình khác, vừa thốt ra lời chào mời tục tĩu, nhục dục đang đói khát, mồm miệng dữ dằn, vừa đòi hỏi với giọng tục tằn bất kỳ dương vật đang cương cứng nào cũng được.
Anh lắc đầu cáu gắt:
– Không, xin cám ơn, với tớ thì ít thôi. Không phải chính cái kiểu như thế mà tớ quan niệm ái tình đâu.
Với con ngươi sáng rực trong mắt, Sivet thì thầm, vừa thúc hối:
– Tử tế đi nào, hãy cho tớ địa chỉ đó đi.
– Bí mật nghề nghiệp. Ờ Faltière phản đối lại vẻ châm chọc.
Anh gọi phục vụ rượu đến, thanh toán tiền cho cả hai.
Sivet lẩm bẩm, gần như van nài:
– Cậu sẽ không bỏ trốn như thế chứ? Tớ vẫn còn hàng đống chuyện để kể với cậu mà, anh bạn Ray bé nhỏ của tôi ơi.
– Này ông bạn thân của tôi, thật tình thì điệu nhạc ầm ĩ này đang làm tớ mụ người. Khói thuốc đó, bọn người này, tiếng ồn ào nữaẦ Tớ chỉ có một ước muốn là bỏ chạyẦ
– Được rồi, chúng ta ra ngoài đi. Ờ Gã tóc vàng đồng ý. Ờ Bọn mình sẽ dạo quanh Paris trong buổi sớm mai, giống Fargue vậy.
Họ trở ra đại lộ Saint Ờ Germain. Faltière thấy hít thở dễ chịu hơn.
Sivet phát âm từng chữ một như thể gã tự nói chuyện với chính mình.
– Hai cô gái nhỏ đáng yêu. Hai chị em. Tóc vàng như lúa mìẦ mười chín tuổi và hai mươi mốt tuổiẦ Có thể rảnh rỗi vào bất kỳ giờ nào ban ngày lẫn ban đêm. Cậu có nghe tớ không, Falt?Ầ Chỉ cần một cú điện thoại. Cậu nghĩ sao về chuyện này?
– Tớ không biết cậu đang nói gì vậy?
– Đừng có đần độn như thế, tớ không say, cậu cũng không nốt. Nếu cậu muốn có cảm giác mát mẻ, thì thật là lý tưởng. Và tớ đảm bảo với cậu là hai cô bé của tớ sẽ làm cậu quên cuộc truy hoan của cậu đi. Chúng tên là Lili và Suzon. Dĩ nhiên cậu sẽ chọn cô nào cậu thích. Và chuyện đó chỉ tốn năm mươi tờ giấy bạc, bao gồm mọi chi phí.
Faltière sững sờ dừng hẳn lại:
– Không đùa chứ? Cậu chế giễu tớ hay gì đây? Tớ vừa ra khỏi một cuộc truy hoan và cậu thì lại đề nghị tớ một cô gái ư?
– Sao lại không ở tuổi của cậu chứ?
– Ông bạn thân Louis ạ, không ổn sao? Tớ đã ăn nằm trong một tháng nay rồi đấy! Tớ không muốn nghe nói tên đàn bà nữa. Nếu đó là những gì cậu phải nói với tớ, thì tớ xin chúc cậu ngon giấc và tớ về nhà