
ếu quyển sách bán chạy và khi mình thấy có khả năng viết được một quyển sách thuộc loại hạng nhất thì tên tuổi mình cũng sẽ nổi tiếng như Sivet và như thế ắt là mình có được số độc giả đông đảo cho những cuốn sách tương lai của mình.
Vâng, rốt cuộc lại, lời chào mời của Sivet cũng đáng được chú ý đấy.
Và những dòng chữ lớn của tác phẩm đã hiện rõ trong đầu của Faltière.
Anh về tới Soisy như một kẻ mộng du.
Sự tĩnh lặng chung quanh làm anh ngạc nhiên. Và dáng vẻ hoang vắn, mờ ảo của lối đi nhỏ vùng ngoại ô nơi những ngôi nhà xoàng xĩnh đắm chìm trong giấc ngủ bí hiểm nằm xếp hàng khiến anh cảm thấy chơi vơi, lạc lõng.
Anh bước xuống xe, cố tránh không đóng mạnh cánh cửa, đến mở cái cửa đôi của nhà xe, đưa chiếc Renault trắng của mình vào trong, và đóng cửa nhà xe lại.
Rồi cố không gây tiếng động, anh đẩy chiếc lưới sắt nơi lối vào của khu vườn nhỏ, trèo lên năm bậc thềm xi mãng mở cửa bước vào bên trong, lặng lẽ đóng cửa lại, và bật đèn nơi hành lang.
Một mùi mốc thoang thoảng trong nhà.
Faltière tự hứa sẽ làm cho ngôi nhà thông thoáng hơn từ ngày hôm sau.
Anh bước sang gian phòng khách nhỏ, phía bên phải và bật đèn lên. Anh giật nẩy mình, đứng chôn chân tại lối vào phòng khách.
Ngồi trên hai chiếc ghế banh da của phòng khách là hai gã lạ mặt rất vạm vỡ, tuổi trung niên, mặc bộ quần áo xám bằng vải tergal, bất động và câm lặng. Họ quan sát người vừa bước vào với con mắt vô hồn, không thù nghịch, cũng không thân tình. Họ nhìn Raymond Falt với vẻ mặt đanh lại.
Cuối cùng một trong hai kẻ đó lên tiếng với một giọng đều đều:
– Hoan nghênh ông đã đến, ông Ray Falt. Chúng tôi đã chờ ông ở đây khá lâu. Tôi nghĩ ông đã đi một vòng khá lớn?
Faltière bình tĩnh lại:
– Các ông là ai? Lấy quyền gì mà các ông vào nhà tôi?
– Ít ra, ông hãy vui lòng ngồi xuống đã. Gã có bộ râu mép màu hung nâu kiểu 1910 mời mọc. Ờ Gã mỉa mai và độ lượng nói thêm. Ờ Cứ tự nhiên như ở nhà vậy nhé, ông bạn thân mến.
Faltière không nhúc nhích. Đối với anh, cảnh tượng này hoàn toàn không thực. Hay đúng hơn là như trong phim ảnh, trong tiểu thuyết. Cũng giống như trò truy hoan ở đại lộ Foch. Cuộc đời rõ ràng là điên rồ. Chỉ trong vài giờ đồng hồ mà anh đã gặp phải nhiều sự kỳ dị hơn là trong suốt ba mươi ba nãm của cuộc đời mình!
Gã có râu mép đưa bàn tay phải của hắn chỉ vào chiếc ghế tràng kỷ cũ:
– Ông ngồi xuống đây nào. Ờ Gã nói mà không cần lên giọng. Ờ Tôi không muốn tin là ông giận chúng tôi vì đã đến bất ngờ như thế này.
Faltière cảm thấy dạ dày co thắt và anh nhận thấy rằng mình đang sợ. Để che giấu cảm giác đó, anh cố nói bằng giọng chắc nịch, kiên quyết và cứng rắn đến mức anh có thể được:
– Tôi cho các ông 25 giây để cút xéo khỏi đây. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Anh bước đi cương quyết băng qua phòng khách ra buồng ngoài. Hai gian phòng sát cạnh nhau thực tế chỉ là một. Chỉ có hai bức tường cao khoảng một mét và phần nhô ra không quá 20 centimet ngăn cách hai gian phòng này.
Với một vẻ rất thong dong, gã có râu mép búng búng hai ngón tay phải và kêu lên:
– Nào nào, ông Falt! Xin ông biết điều chứ. Chúng tôi đã ở đây chờ ông hơn bốn giờ đồng hồ và ông cư xử với chúng tôi kém tử tế thế sao? Vậy là không hay đâu nhé.
– Các ông là ai? Các ông muốn gì ở tôi?
– Dù gì thì tên của tôi cũng không nói được cho ông biết điều gì. Và tôi không đòi hỏi ở ông bất cứ việc gì khác thường. Chỉ một cuộc nói chuyện đơn giản. Không gì hơn.
Faltière sắp sửa nhượng bộ vì sự tò mò của mình. Nhưng sự sợ hãi vẫn còn đó, ở tận nơi sâu thẳm trong lòng anh và anh lặp lại:
– Các ông hãy đi khỏi đây, hoặc là tôi sẽ gọi cảnh sát.
Anh đặt tay lên ống nghe của máy điện thoại. Và trong khi anh đối mặt với tia nhìn cứng như đá của gã có râu mép, anh có cảm giác rằng người đàn ông này rất nguy hiểm.
Vì nhận thấy mạng sống của mình bị đe dọa, anh bất ngờ nhấc máy lên và đặt ống nghe vào tai.
Anh choáng váng khi nhận ra rằng máy điện thoại không hoạt động: không có âm thanh của tín hiệu.
Chương 2
Faltière cuống cuồng đập bàn tay trái lên thanh chuyển động của điện thoại, nhưng vô ích.
Trán nhíu lại, đôi môi tái xanh vì lo âu, anh lại đặt ống nghe xuống giá đỡ.
Rồi, như được báo trước một cách huyền bí về sự có mặt của ai đó sau lưng mình, anh quay người lại.
Một gã thứ ba đang đứng đó, trong khuôn cửa thông xuống phòng bếp.
Cao lớn hơn, trẻ hơn và gầy hơn hai gã kia, hắn nói khẽ:
– Đường dây điện thoại ở Pháp đúng là một tai ương. Tôi luôn nổi điên lên vì nó.
Faltière xoay đầu nhìn thẳng vào mắt gã có râu mép lần nữa và nói rõ từng tiếng một:
– Nếu đây là một vụ trộm, thì các ông đang mất thời giờ của mình dấy. Không có tiền bạc cũng không có vật gì giá trị trong căn nhà này. Và nếu các ông thù oán chính tôi thì các ông lầm đường rồi. Tôi không là cái gì cả, tôi không có cái gì cả.
Gã có râu mép đứng lên:
– Xin hãy bình tĩnh nào, ông Falt!- hắn nói với vẻ dịu dàng đáng kinh ngạc. – Cũng như tất cả các vị trí thức, ông luôn là nạn nhân của sự căng thằng thần kinh của mình, phải không nào? Nhưng đừng lo ngại, cuộc viếng thăm củ