
t hơi ấm đè lên môi mình. Trong vô thức, cô đáp trả nụ hôn ấy một cách dịu dàng và ngọt ngào… Khi nụ hôn chấm dứt, Kim My gắng mở mắt ra.
– Chào buổi sáng.
Trước mắt cô là chân dung gương mặt Mike đang kề sát. Anh nhìn cô, cười khúc khích như có chuyện gì vui lắm quanh đây… Một giây im lặng để trí não kịp thời làm việc, Kim My hồi tưởng lại toàn bộ mọi việc xảy ra ngày hôm qua: từ việc cô tới dinh thự nhà Kintaru để thăm Mike, cho tới việc cô được Tiểu Thiên đưa đến gặp Myu, Tiểu Thư và Yuki… Rồi cả chuyện cô và hai tiểu thư kia thi uống rượu, rồi còn chuyện cô say mà lao vào phòng và đánh Mike không thương tiếc… Rồi cả chuyện cô và anh…
Nghĩ tới đây, Kim My bỗng cảm thấy một luồng khí nóng trào lên trong thanh quản, khiến cô muốn hét lên cũng không được. Cô vội vàng giấu mặt vào tấm chăn bông (thật ==”) ở cạnh đấy: “Trời ơi, mình đã làm những gì chứ? “.
– Công chúa được Hoàng tử đánh thức bằng một nụ hôn những vẫn chưa chịu dậy hay sao?
Tiếng Mike vang khẽ bên tai cô, làm mặt Kim My đã đỏ nay còn đỏ hơn. Có lẽ gương mặt cô lúc này có thể so sánh với ông mặt trời bên ngoài khung cửa sổ kia rồi đấy… Lấy hết can đảm, chầm chậm, Kim My xoay mặt qua phía anh:
– Chào… chào buổi sáng. – Cô cắn nhẹ môi dưới, vẫn chưa thể tin nổi chuyện đêm qua là sự thật. Nó giống như một giấc mơ dài vậy, một giấc mơ cô luôn ngóng trông từng ngày.
Hành động đáng yêu của Kim My làm Mike bật cười tiếp, anh bỗng thấy sống mũi cay cay. Và ngay lập tức, không ai bảo ai, anh ôm chặt lấy cô bằng hai tay mình. Anh vùi đầu vào chiếc cổ thanh mảnh của cô, cảm nhận hơi ấm của cô là chân thực và anh khẽ nói :
– Đúng rồi, đây không phải là mơ…
“Thì ra, anh cũng lo sợ như em phải không? Sợ rằng chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ… Cám ơn anh, cám ơn anh nhiều lắm!” – Kim My nghĩ thế, rồi cô cũng vòng tay ôm chặt lấy người con trai đang nằm cạnh mình, không hiểu sao nước mắt cứ như chực rơi ra ngoài.
Sau bao đau khổ và cay đắng, cuối cùng họ cũng có nhau rồi phải không?
Đang lãng mạn, bỗng bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai:
– Không, tớ muốn nhìn mặt Mike một lần trước khi đi! Tớ muốn nhìn anh ấy cơ!! – Hiển nhiên đây là giọng của Tiểu thư nhà Hanagakushi.
– Không được, Mike vẫn đang sốt nặng, anh ấy cần nghỉ ngơi. Cậu cứ về nhà gặp bố mẹ đi, tí nữa tới thăm tiếp cũng được mà… Bây giờ Mike vẫn đang ngủ. – Giọng Myu nhẹ nhàng khuyên răn.
– Chỉ một lần thôi mà… Myu-chan! – Yuki vẫn tiếp tục nài nỉ.
– Không là không! – Myu cứng rắn, nhỏ nắm tay Yuki kéo xuống nhà – Cậu có phải là bạn tớ không hả Yuki? Cậu phải tôn trọng tớ một chút chứ… Xe đến rồi kìa, ra mau thôi.
“Khôngggg!” – Đến cả khi chiếc BMW bóng loáng rời bánh, Kim My và Mike nằm trên lầu vẫn có thể nghe thấy tiếng hét kinh thiên động địa của Yuki. Kim My tủm tỉm cười, cô ngồi dậy và đặt tay trên trán anh:
– Có vẻ nỗi lo lắng của Yuki đã làm anh hết bệnh rồi.
Mike cười xòa, anh nắm lấy tay cô và đặt lên trái tim mình:
– Không phải đâu, là nhờ bịch bông anh ôm cả đêm hôm qua đó.
Câu nói của Mike tiếp tục làm Kim My ngượng ngùng, và cô đánh tới tấp vào anh tiếp sau đó.
– Thôi nào, anh chỉ nói sự thật thôi. – Mike ôm lấy Kim My, làm cô khó có thể nhúc nhích được – Anh yêu em, Meme.
Tiểu Kim My gục gặc cái đầu, trái tim bỗng rộn lên những nhịp đập lạ thường. Rồi Mike chỉnh lại tư thế, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh. Và trước khi họ kịp bắt đầu một nụ hôn thứ hai cho buổi sáng, thì giọng nói của Myu đã phá tan tất cả:
– Etto… Không phải là em muốn phá giây phút quý báu của hai người đâu, nhưng làm ơn ra khỏi giường và ăn sáng được không? Đã mười một giờ rồi đó…
Nghe dứt câu, cả Mike lẫn Kim My đều bò lăn ra cười. Để lại một Myu đáng yêu với đôi mắt trợn to đầy khó hiểu… Rốt cuộc đêm qua hai người này có ăn nhầm thứ gì không nhỉ?
.
.
.
11h30 trưa, tại phòng ăn của biệt thự nhà Kintaru ở ngoại ô Tokyo. Trong khi Kim My đang loay hoay dưới bếp, thì Myu và Mike tranh thủ thời gian nói chuyện riêng:
– Anh đã khỏi hẳn chưa? – Myu hỏi anh trai khi nhỏ đưa cho anh một cốc sinh tố bạc hà.
– Ưm… – Mike ậm ừ trong họng. Anh im lặng một lát, rồi khẽ nói – Chuyện anh và Meme… à Kim My, em biết rồi chứ?
– Em biết từ lâu rồi ông anh ngốc! – Myu lè lưỡi trêu chọc – Vậy giờ anh tính sao? Chắc chắn Phu nhân không đồng ý chuyện này đâu…
Nói tới đây, mi mắt cô bé bỗng trĩu xuống:
– Tất cả cũng là tại em…
– Myu à. – Mike dịu dàng đặt tay mình lên tay em gái – Không phải tại em, là chính anh đã quyết định như vậy. Em có tha thứ cho anh không?
– Bệnh tình của em là tự em chịu, nó vốn dĩ chẳng liên quan tới anh. Anh cố gắng vì em cho tới ngày hôm nay, đối với em, anh chẳng khác nào một vị thần sống… – Myu nói với giọng đượm buồn. Rồi nhỏ siết chặt bàn tay to lớn của anh trai mình, nụ cười lại nở trên môi – Từ giờ anh hãy buông tay em ra đi, anh hãy tới và nắm lấy tay người con gái anh yêu thương và trân trọng.. .Ehh, Kim My quả thực là một cô gái rất tốt. Nếu có bạn ấy là chị dâu, em sẽ không bao giờ từ chối hay ngăn cản anh đâu, anh trai à.
Mike cười, một nụ cười sẽ mãi khắc sâu