
m My , lại càng không phải yêu mến gì cô gái người Việt Nam này ; vì anh còn chẳng biết cảm giác khi yêu là thế nào …
Anh chẳng biết vì sao mình lại làm thế , chẳng hiểu nổi trái tim đang mách bảo anh phải làm gì ? … Chỉ biết rằng anh đối với Kim My có một cái gì đó rất đặc biệt …
– Em không sao chứ ? – Mike đỡ My , thấy người cô vẫn hơi run .
My cười mỉm , nhưng mặt cô vẫn nhăn lại vì sợ . Và khi cô định nói lời cám ơn anh , một tràng tiếng Nhật lại nổ ra :
– Anh đang làm gì đó ? – Người phát ngôn hiển nhiên là Yuki , bộ dạng sang trọng lúc nãy đã thay bằng gương mặt hầm hầm sát khí , chiếc váy trắng giờ xộc xệch sang một bên khi cô nàng cố gắng chạy theo sau Mike – Anh bị điên sao ? Anh có biết là anh đang làm gì không ?
– Yuki … – Mike nhăn mày , tay anh vẫn không rời vai Kim My – Em bình tĩnh lại đi , chúng ta về nhà sẽ nói chuyện sau !
– Bình tĩnh ? – Yuki chuyển sang nói tiếng việt , có vẻ như cô ấy muốn Kim My nghe thấy – Em đã chịu đựng quá đủ rồi ! Anh hứa hết lần này đến lần khác là sẽ nói với cô ta sự thật , vậy sự thật của anh đâu ?!
– Yuki ! – Mike gắt lên . Kim My thì tròn mắt nhìn Yuki , cô không biết ở đây đang diễn ra việc gì nữa .
– Trong khi tính mệnh bác trai đang nghìn cân treo sợi tóc , anh lại còn ở đây làm anh hùng giải cứu cô ta hay sao ? – Yuki càng nói càng mạnh bạo , ánh mắt cô ta nhìn qua Kim My như có lửa – Còn cô , chỉ là đồ ** bị anh ta lợi dụng mà không biết xấu hổ !
” Bốp ! ” – Mike vung tay tát cho Yuki một phát , anh không ngờ rằng một cô gái có giáo dục như Yuki lại có thể phát ngôn ra câu như thế . Còn về phần Kim My thì sao , tự dưng đang yên lành bị một cô gái không quen biết **** mắng tới tấp , cô vừa giận vừa ngạc nhiên :
– Về trước đi Yuki , chúng ta sẽ nói chuyện sau ! – Mike nhìn khung cảnh xung quanh , biết mình đã quá mạnh tay với Yuki , anh nhẹ giọng nói . Bất ngờ , Yuki cũng vung tay tặng lại một phát trên má Mike , cô ta vừa khóc vừa gằn giọng :
– Em sẽ không tha thứ cho anh !
Nói rồi , cô ta quay lưng đi thẳng ; bỏ lại Mike và Kim My đứng ngẩn ngơ nhìn theo . Được một lúc , Mike quay lại phía Kim My :
– Để anh đưa em về …
CHAP 25 : CẢM GIÁC :
Chớp mắt một lần …
Cái xe buýt vẫn dừng ở đó .
Chớp mắt hai lần …
Cái xe buýt vẫn im lìm đỗ một chỗ .
Chớp mắt ba lần …
Cái xe buýt đã đi đâu mất rồi ?
* * * * * * * *
Trời tối dần …
Gió lạnh hơn hồi chiều , lạnh nhưng không buốt …
Tôi ngồi dựa đầu vào cửa kính xe buýt , ngắm nhìn đường phố Hà Nội lấp lánh ánh đèn ; những hàng quán tấp nập người đi lại . Hà Nội lúc về tối có một cái gì đó rất lạ , hay bởi lòng tôi đang rất lạ … nên tôi nghĩ vậy ?
Tôi nghĩ lại những câu nói mà cô gái lúc nãy nói với mình , tôi thực tình chẳng hiểu sao mình lại bị mắng **** như vậy ? Bạn Mike và tôi thì có gì liên quan đến nhau , tại sao cô ta lại dám gọi tôi là …
Nghĩ tới đây , tôi không khỏi thấy cảm giác bức bối , đáng lẽ lúc đó tôi nên cho cô ta một trận mới phải ; nhưng dẫu sao Mike cũng đã bảo vệ tôi . Tôi muốn hỏi anh lắm , hỏi anh tại sao cô gái ấy lại nói tôi như thế ? Nhưng nhìn vẻ im lặng của anh lúc này , tôi chẳng dám nhúc nhích miệng . Mike ngồi im lìm bên cạnh tôi , tay nghịch ngợm chiếc máy ảnh ; có vẻ đó là thứ duy nhất anh mang theo trong lúc này .
Nhưng tôi không hỏi không có nghĩa là anh không được quyền hỏi , Mike nhẹ nhàng :
– Em thực sự ổn chứ ? – Anh nhét chiếc máy ảnh vào túi áo trong .
Lúc tôi trả lời cũng đồng thời là lúc tôi bước xuống xe buýt – đã đến ngõ nhà tôi rồi . Tôi bước xuống lề đường , cạnh một ngôi nhà tường sơn màu vàng ; Mike theo sau tôi :
– Em không sao thật mà ! – Tôi cố cười , mặc dù lúc này tôi chẳng muốn hoạt động cơ miệng chút nào .
Mike ừ hữm , rồi anh quay lưng định bước đi . Chẳng hiểu lúc đó tôi bị ma xui quỷ khiến thế nào mà bỗng dưng kéo giật anh lại , tôi cứ nắm vạt áo anh mãi cho đến khi chiếc xe buýt màu đỏ lướt trên mặt đường và chạy về cuối phố :
– Có chuyện gì à ? – Mike nhìn tôi .
– Em… – Tôi lúng túng buông áo anh ra – Thật ra em muốn hỏi , tại sao lúc nãy …
‘ Tách ! ‘ – Hình như vừa có cái gì rớt xuống tóc tôi thì phải ? Mike hình như cũng có cảm giác tương tự , không hẹn mà anh và tôi cùng ngước mắt lên trời …
” RÀO ! RÀO ! ” – Một cơn thịnh nộ của ông trời giáng vào mặt tôi , lại mưa nữa !! Sao khi tôi và Mike ở bên nhau trời luôn luôn đổ mưa thế nhỉ ?
Được lắm , hai lần ướt toàn thân trong một ngày , cái này có được coi là may mắn không đây ? Bk ông trời !!!
– Bây giờ … – Mike ngập ngừng , anh trùm cái mũ áo lên đầu và lấy tay che nước mưa cho tôi .
Trời ạ , lại là tôi hại anh mắc mưa ; nếu như ban nãy tôi không kéo áo anh lại thì giờ đây có lẽ anh và tôi đã không phải cùng hứng mưa như thế này . Rồi bỗng nhớ ra rằng nhà mình ở ngay bên đường , tôi vội kéo tay Mike :
– Mau vào nhà em trú mưa đi !
Rồi hai đứa tôi lại cùng chạy vội sang đường . Cái cảnh này nhắc tôi nhớ lại kỉ niệm hôm nào , khi tôi và Mike mới hẹn nhau lần đầu tiên ở Thư viện Sách , tôi bỗng mỉm cười một cách vô thức …
* * * * * * * *
Mike nhìn căn nhà trước mặt