
ng cô thực sự thấy tiếc vô cùng .
Nếu đây là người bình thường , chắc chắn cô sẽ không cho mượn khăn mới đâu ; vì là Mike nên cô mới cho đó . Mà Mike thì có gì khác một người bình thường nhỉ ? Tại sao cô lại cho anh mượn mà không phải là một người khác ? Đến chính Kim My cũng khó lòng trả lời được câu hỏi này .
Một câu hỏi mà cho đến mãi sau này , cô mới có được câu trả lời chính xác …
– Khăn này … – My đặt chồng vở lên bàn , phụng phịu nói với Mike.
– Cám ơn ! – Mike nhận lấy chiếc khăn từ tay cô , rồi mau chóng lau lên mặt và tóc .
Khi mẹ cô kéo cô vào bếp để lấy cơm , bà Phượng thủ thỉ với con gái :
– Anh chàng này được đấy My ạ ! Bố con cũng có vẻ rất thích …
– Mẹ thật là … – Kim My nhăn mặt , cô biết mẹ mình là người thực dụng nhưng không ngờ lại tới mức này .
Từ lúc nhà cô nợ tiền người ta , không ngày nào bà Phượng không thúc giục con gái mau chọn một tấm chồng cho tốt mặc dù Kim My lúc ấy còn chưa được mười tám tuổi . Nghe riết rồi quen , từ lâu Kim My đã không còn chú ý tới vấn đề này , cô là cô , sao lại phải sống dựa vào ai khác chứ ? Có tay , có chân thì cứ lao động , mắc thì khoảng năm mươi năm nữa cô sẽ trả hết nợ chứ gì ? (_ _”)
Dù sao thì cô cũng không ngờ Mike lại có khiếu nói chuyện đến thế . Anh có thể thu hút toàn bộ số thành viên trong gia đình cô vào những câu chuyện của mình , dù thật ra Kim My cũng chẳng biết anh đang kể chuyện gì cho mọi người nữa . Nhưng My không quan tâm lắm , cô nhanh chóng kết thúc bát cơm đầy và lầm lũi ra bàn làm bài tập .
Và khi cô chuẩn bị cất bút viết , một ánh flash loé lên làm cô giật mình . Ngẩng lên mới thấy đứa nghịch dại là Thiên Nam , tay nó đang cầm cái máy ảnh màu bạc của Mike ; nó thích chí chụp hết người này đến người nọ , cứ như là người tối cổ lần đầu được nhìn thấy bếp gas ấy !
Kim My lắc nhẹ đầu , cô liếc sang Mike một cái , thấy anh đang mỉm cười với Thiên Nam ; cô lại tiếp tục chúi xuống làm bài .
Lúc My làm hết bài tập cũng là lúc Mike định đứng lên đi về . Lúc này cũng phải gần mười giờ rồi , trời vẫn chưa tạnh mưa :
– Anh Mike ơi , anh ngủ ở đây đi ! – Thằng Nam nhanh nhảu , nó bấu chặt lấy tay áo Mike – Trời vẫn mưa mà !
– Thôi … anh phải về chứ ! Hôm khác anh lại qua ! – Mike dỗ dành thằng nhóc , dịu dàng như một người anh trai .
– Em ứ chịu đâu , em thích anh Mike ở đây cơ ! – Nam nài nỉ , rồi nó chiếu ánh mắt tội nghiệp về phía mẹ mình – Nhớ mẹ nhớ , cho anh Mike ngủ ở đây đi mà !…
– Thằng nhóc này buồn cười nhỉ ? – Bà Phượng mắng yêu – Anh ấy có nhà thì phải về trông nhà chứ , không trộm nó vào nhà anh ấy lấy hết đồ đi thì sao ?
Nam biết có nói gì nữa cũng không được , mắt nó rơm rớm nước . Đấy , cái tính thằng này nó thế đấy , cứ thích ai rồi là bất kể thời gian quen nhau bao nhiêu lâu , nó cứ muốn bám chặt người ấy mãi không thôi :
– Ngoan nào , sao lại làm khó anh thế chứ ? – Bà Phượng xoa đầu con , bà nhìn lên Mike vẻ hối lỗi .
– Thôi thì cháu ngủ đây cũng được , đằng nào trời cũng tối rồi , lại còn mưa nữa ! – Ông Trung cười hoà , ông cũng rất mến cậu trai này ; nhất là khi cậu ta lại có cùng sở thích bàn luận về bóng đá giống ông .
– Dạ … nhưng mà … – Mike ngập ngừng .
– Anh ngủ đây cũng được mà , nhà em vẫn còn chỗ đó ! – Cái Ly nhanh miệng , nó chào mời Mike hết lời .
Mike quay ra phía Kim My , thấy cô mím môi nhìn lại mình . Sau cùng , anh nói :
– Vậy cháu xin làm phiền mọi người một đêm ạ !
Nam nghe vậy thì hú hét điên cuồng , nó vui vẻ nắm tay Mike kéo lên phòng nó ở trên gác . Đáng lẽ phòng đó là của Lạc Vy , Nguyệt Ly và nó ; nhưng hôm nay hai cô chị đành lủi thủi tạm biệt căn phòng yêu dấu và dọn sang ngủ cùng Kim My ở phòng bên cạnh . Vậy là Mike thực sự ngủ ở nhà Kim My đêm nay rồi !
* * * * * * * *
Nửa đêm , tôi thấy buồn uống nước kinh khủng .
Ngồi dậy , đắp lại chăn cho hai cô em trời đánh , tôi nhẹ nhàng hết mức có thể để mở cửa và đi ra ngoài . Trùng hợp là từ phòng bên cạnh cũng có người đi ra , tôi bất ngờ thấy Mike và đương nhiên là anh cũng thế :
– Anh cũng khát nước hả ? – Tôi hỏi khi Mike cùng tôi đi xuống nhà .
– Không , anh định đi về . – Mike nói – Anh thấy lo cho Yuki quá !
Thì ra là vì cô gái ấy à ?
” Thật ra em muốn hỏi … Rốt cuộc lúc tối tại sao cái cô Yuki ấy lại nói thế ? ” – Tôi thực sự muốn hét lên như vậy mà không được , tôi không có đủ can đảm để hỏi anh .
– Trời vẫn mưa … – Mike ngước đôi mắt nâu qua ngoài khung cửa sổ , tôi cũng nhìn theo .
– Hình như ông trời rất ghét khi hai chúng ta ở bên nhau thì phải ? – Tôi nói một câu đùa nhạt nhất trong ngày . Mike không nói gì , chỉ cười xoà và nhìn tôi gật đầu .
Khi mở cửa cho anh , tôi cố gắng tìm một chủ đề nào đó để nói :
– Chắc anh thấy gia đình em rất buồn cười . – Tôi gượng gạo – Mọi người hơi tự nhiên quá …
– Không đâu ! – Mike trùm cái mũ áo lên đầu , anh lại cười với tôi – Anh rất thích gia đình em , mọi người rất vui đấy chứ ? Anh cũng muốn mình có một gia đình như vậy …
Tôi tròn mắt : ” Vậy gia đình anh hiện giờ thế nào ? ” – Nhưng trước khi tôi kịp hỏi , Mike đã nói :
– Thôi anh đi đây ! – Rồi bỗng