
đưa thiệp mời.”
Hỷ Lạc sửng sốt một hồi, động tác dần dần chậm lại, “Thiệp mời gì?”
“Thiệp mời kết hôn.” Lâm Hạo Sơ híp mắt quan sát cô.
Tay Hỷ Lạc ôm sách siết chặt vào cuốn sách, “Ồ, chạy một quãng thật xa như vậy để đưa thiệp, anh Lâm, anh thật đúng là có lòng rồi, gọi một cuộc điện thoại có phải tốt hơn không.”
Lâm Hạo Sơ nhíu mày, “Đích thân đưa thiệp cho thấy anh khá coi trọng em.”
Khóe miệng Hỷ Lạc co giật, cố nén sự kích động muốn đem toàn bộ sách trong tay mà ném vào mặt anh, cô xoay người đối diện anh chìa một tay, “Đưa đây đi.”
Lâm Hạo Sơ lấy một tấm thiệp cưới màu đỏ tươi lộng lẫy đưa cho Hỷ Lạc, Hỷ Lạc xem cũng không thèm xem liền nhét vào trong trang sách, cô vén tóc, “Được rồi, em đã lấy rồi, anh có thể xéo được rồi.”
Lâm Hạo Sơ cong khóe môi cố nén cười, “Không mở ra xem sao? Có thể cho một chút ý kiến thiết kế.”
Hỷ Lạc tức giận khịt mũi, “Ngại quá, em học chính là thiết kế thời trang.” Sau đó cô liếc mắt thấy chiếc nhẫn ấy trên tay anh, “Anh phá sản hả?”
Lâm Hạo Sơ có chút bất ngờ hiếm thấy, “Có ý gì?”
“Không phá sản sao lại đeo nhẫn kết hôn trước đây vậy, hay là vợ của anh không để bụng?”
Lâm Hạo Sơ hiểu ý, anh xoay xoay chiếc nhẫn một cách chậm chạp, “Anh vẫn thích kiểu dáng này hơn, vợ của anh. . . chắc là không ngại đâu?”
Hỷ Lạc nhắm tịt mắt, dằn xuống cơn giận đang bừng bừng mọc lên, Lâm Hạo Sơ tên vô lại này, càng ngày càng vô lại rồi, cô ấy không ngại nhưng tôi để bụng nha, tôi bà nó không để bụng không được! Bây giờ cô nhìn anh cười thấy thế nào cũng có các loại chán ghét, Hỷ Lạc thở một hơi, từ hàm răng rít ra một câu, “Vợ anh thực sự là một. . . cực phẩm!”
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ một chút, châm lửa phụ họa cô, “Là có tí cực phẩm, cô ấy có đôi khi ở đây. . . không quá nhanh nhạy.” Anh dùng ngón trỏ chỉ chỉ cái đầu Hỷ Lạc, còn đặc biệt có thâm ý thêm một câu, “Chẳng hạn như hiện giờ.”
Hỷ Lạc rất chậm hiểu tiếp tục bùng nổ cả vũ trụ nhỏ bé, tự động ngăn chặn sau câu nói của anh, “Thì ra anh thích dạng này nha, khẩu vị thật sự khác thường.”
Lâm Hạo Sơ thở dài, thật muốn nghiêm khắc lắc tỉnh cái não ngu ngốc của người nào đó, “Tần Hỷ Lạc, em thật sự không mở ra xem thử sao?”
Hỷ Lạc chẳng muốn lại trợn mắt nữa “Không xem, thấy tên anh mắt em sẽ co giật.”
Lâm Hạo Sơ đầu đầy vạch đen, thế nhưng tâm tình tốt như cũ mà dụ dỗ khuyên bảo, “Ở Trung Quốc trùng hôn là vi phạm pháp luật đó.”
Khi Hỷ Lạc còn muốn khinh bỉ anh thêm vài câu, có một người đàn ông trong âu phục đen tiến lại gần thấp giọng nói gì đó với anh. Lâm Hạo Sơ hình như nhíu mày hạ mi, anh suy nghĩ một hồi rồi đi đến trước mặt Hỷ Lạc, “Anh có chút việc gấp nhất định phải lập tức đi xử lý, em. . .” Anh suy nghĩ một hồi hẳn là không có gì để nói, “Tạm biệt.”
Hỷ Lạc đực mặt ra, tình huống quái gì đây? Mới vừa nãy còn bộ dạng IQ cao của lưu manh không hơn không kém, bây giờ lại bắt đầu bắt chước nam chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao cái dạng muốn nói lại thôi rồi? Cô cười gượng hai tiếng, “Tạm biệt, không tiễn.”
Lâm Hạo Sơ nhìn cô một cái, cuối cùng cong khóe môi cười cười, “Luyến tiếc anh?”
Hỷ Lạc rốt cục là không thể nhịn xuống trong lòng bèn nói móc anh, “Lâm Hạo Sơ, hai năm không gặp, độ dày da mặt dần dày lên nha.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu cười cười, “Lúc rảnh rỗi thì xem qua thiệp cưới đó, em sẽ rất thích đó.” Nói xong liền cùng đi với người đàn ông toàn thân đen kia, Hỷ Lạc nhìn bóng lưng anh có chút xuất thần, người kia bên cạnh anh cô cũng không nhận ra, nhìn dường như không giống người trong chính phủ. . . Hỷ Lạc lắc đầu, thật vất vả mới trở lại cuộc sống yên bình, cũng không thể bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của anh lại nổi sóng. Lâm Hạo Sơ là một vật nguy hiểm, Hỷ Lạc xây dựng trong tâm lý, yêu quý sinh mệnh, cách xa Lâm Hạo Sơ!
Ngày tiếp theo, Lâm Hạo Sơ lại biến mất, hình như anh thực sự chỉ là tới đưa cô thiệp mời kết hôn. Cảnh tượng hai người gặp lại cũng không giống như cô tưởng tượng trước đây cái kiểu xấu hổ, quái đản như thế.
Hỷ Lạc tắm rửa xong lau tóc, suy nghĩ một hồi vẫn là lấy ra cái thiệp mời màu đỏ kia. Một một mùi thơm nhàn nhạt kéo tới, mở ra nhìn liền, cô dâu: Giang Nhất Ninh, cô âm thầm nôn mửa, trong lòng chua xót, Lâm Hạo Sơ thật đúng là con ngựa già. Lại nhìn phía bên cạnh, chú rể lại là: Ngô Tu Kỳ! Hỷ Lạc trợn mắt lật qua lật lại xem đến mấy lần, bác sĩ Giang và thư ký Ngô? Nhớ tới câu nói lúc sắp đi của Lâm Hạo Sơ “Em sẽ thích đó.” Cô lập tức đen mặt, Lâm Hạo Sơ, không thất thường anh sẽ chết có phải không?
Qua một tháng, Giang Nhất Ninh và ký Ngô đều gọi điện thoại đến, Hỷ Lạc chần chừ rất lâu mới quyết định quay về tham dự hôn lễ của họ.
Ngày về nước, thời tiết rất tốt, và khi trở về có hai loại tâm tình hoàn toàn không giống nhau. Trở về Tần gia, Tần Vĩ Thâm và Chung Tinh vô cùng vui vẻ, tuy rằng rất cẩn thận, Hỷ Lạc vẫn thấy được dáng vẻ Chung Tinh trốn trong phòng bếp lén lút lau chùi nước mắt, cô thở dài trong lòng, mình thực sự rất không hiếu thuận, Tư Niên đi rồi, ba mẹ chỉ có một đứa con là cô, bây giờ lại vì một đoạn hôn nhân ngắn ngủi mà trốn thật xa, có phải cũng nên vì