XtGem Forum catalog
Cảm ơn em, đã can đảm yêu anh

Cảm ơn em, đã can đảm yêu anh

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323775

Bình chọn: 9.00/10/377 lượt.

t kỳ tích thuộc về chính mình, không cần chờ người khác tới ban ơn cho bạn, đây mới là cô, mới là Tần Hỷ Lạc đích thực.

Tay Lâm Hạo Sơ khẽ vuốt ve khuôn mặt tươi cười của cô trong tấm ảnh, khóe miệng cũng vẽ ra một độ cong mờ nhạt, cô như thế này, mới là cô lúc ban đầu. Mỗi tuần đều có tin tức mới nhất của Hỷ Lạc gửi qua Email, ảnh chụp của cô đã đầy ngập nhồi nhét trong ngăn kéo bàn làm việc của anh. Duyên Hỷ Lạc với người khác phái vẫn đều tốt, Lâm Hạo Sơ trước đây cho tới bây giờ chưa hề để ý, cho đến khi thực sự hai người gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, bỗng nhiên giống như cậu nhóc lo được lo mất, mỗi lần thấy bên cạnh cô xuất hiện chàng trai trẻ tuổi, anh đều sẽ khẩn trương một hồi, sau đó bệnh tình cũng tùy lúc tốt lúc không.

Lâm Hạo Sơ đã thay bác sĩ tâm lý mới John, là đàn anh của Giang Nhất Ninh, mới từ Canada về nước. Nghe đâu diễn thuyết rất nhiều bài nghiên cứu tâm lý học, nhất là nhân cách phân liệt vấn đề này ông ấy từng có trường hợp thành công. Lâm Hạo Sơ rất phối hợp điều trị, khi đối mặt với Diệp Hồng và Hà Vịnh Thanh thì cũng có thể thản nhiên đối mặt, Diệp Hồng cũng ráng tránh những cử chỉ yêu thương quá mức với Lâm Hạo Ngôn khi ở trước mặt Lâm Hạo Sơ. Khi Lâm Hạo Sơ thỉnh thoảng cảm giác khống chế không được thì dựa vào thuốc khiến mình tỉnh táo lại.

Mối quan hệ với Diệp Hồng so với trước đây thân mật hơn một tí, hay là bởi vì chính Diệp Hồng đã xóa bỏ cái bóng của Hà Vịnh Thanh. Chung quy Hà Vịnh Thanh vẫn tìm các loại cơ hội xuất hiện bên cạnh Lâm Hạo Sơ. Lâm Hạo Sơ không có biện pháp lập tức tiếp nhận họ, thế nhưng theo cách nói của John chính là, thà trốn tránh không bằng thản nhiên đối mặt, không ép buộc chính mình, thuận theo tự nhiên. Nghĩ như thế, anh quả thực thả lỏng rất nhiều. Quá khứ ba mươi ba năm gánh chịu rất nhiều áp lực, cho nên sau này, anh muốn được sống thoải mái hơn.

Nguyên nhân mà anh tích cực điều trị như thế chỉ có một.

Ngày đó ở sân bay, anh bên tai Hỷ Lạc nói hai chữ, chờ anh! Thứ anh muốn cho Hỷ Lạc, là một người khỏe mạnh, hoàn toàn có thể mang lại hạnh phúc cho cô có thể bảo vệ cô. Không phải Lâm Hạo Sơ trước đây chỉ biết luôn gây tổn thương cho cô, chỉ có Lâm Hạo Sơ như vậy mới có tư cách giữ cô lại. Cho nên, khi cô bỏ đi, anh chỉ có thể lựa chọn để cô đi.

Hai chữ hứa hẹn, quá trình anh thực hiện cũng rất dài đăng đẳng.

Lại một mùa hè trôi qua, Hỷ Lạc đã hai mươi bốn tuổi. Cuộc sống của cô càng ngày càng phong phú, thỉnh thoảng ngắm cây ngô đồng sẽ ngẩn ngơ, cây ngô đồng ở thành phố ấy cũng giống như ở đây, có ánh nắng ấm áp xuyên qua lá cây chiếu vào mặt, ở thành phố ấy, sẽ có anh đứng dưới tàng cây, tựa vào sườn xe thúc giục cô chậm chạp, sau đó cau mày giúp cô gài dây an toàn.

Hỷ Lạc đứng dưới tán cây ngô đồng híp mắt nhìn quần sáng ánh mặt trời, một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên trán cô chặn lại ánh sáng chói mắt, trên ngón áp út ấy, là một chiếc nhẫn quen thuộc phản xạ ánh sáng chói mắt.

Chương 46

Tim Hỷ Lạc đập thình thịch, chậm rãi xoay người. Hai năm không gặp, Lâm Hạo Sơ vẫn là bộ dáng đẹp đẽ, giống như đêm đó đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, anh mặc áo sơmi trắng, không có đeo cravat, cổ áo mở ra, áo khoác vắt lên cánh tay, trên mặt vẫn là nụ cười mê người đáng ghét đó. Mắt Hỷ Lạc vẫn chưa thích ứng được ánh sáng chói lòa, thấy mặt anh hơi mơ hồ, tất cả đều rất không rõ ràng.

Lâm Hạo Sơ thấy Hỷ Lạc đang ngẩn ngơ, ánh mắt cô hình như vẫn chưa tập trung, đôi mắt mơ màng ấy khiến anh cũng có chút lung lay, tay Lâm Hạo Sơ đột nhiên giữ gáy cô cúi người hôn cô, mãi đến khi anh đã tiến quân thần tốc cạy mở khớp hàm cô thì Hỷ Lạc mới khôi phục lại tinh thần, cô hơi bực tức khớp hàm dùng một ít lực liền cảm nhận được mùi gỉ sắt tràn ngập trong miệng.

Lâm Hạo Sơ buông cô ra, sờ sờ khóe môi, nhưng trên mặt lại cười đến giảo hoạt, “Hoàn hồn rồi?”

Hỷ Lạc hơi xấu hổ trừng mắt liếc anh, ôm sách đi tới cổng trường, vẻ mặt lạnh lùng, “Anh Lâm, xin tôn trọng một chút, loại hành vi hiện giờ của anh theo pháp luật gọi là quấy rối tình dục, đùa giỡn lưu manh!”

Lâm Hạo Sơ đi theo phía sau cô, bộ dạng tâm tình thật tốt, “Ờ, thì ra ở Pháp hôn vợ của mình cũng là một loại quấy rối tình dục? Sao anh chưa nghe nói bao giờ?”

Hỷ Lạc dừng chân lại, cắn răng căm hận mà nói, “Lâm Hạo Sơ, anh làm bộ mất trí nhớ cái gì? Chúng ta ly hôn rồi.”

Lâm Hạo Sơ bĩu môi, nhẹ giọng trấn an cô, “Đừng kích động.”

Hỷ Lạc xoay người, mặt đen sì tiếp tục đi ra ngoài, thấy Lâm Hạo Sơ vẫn theo mình, cô tức giận mà nói, “Anh theo em làm cái gì, nên đi đâu thì đi đi.”

Tâm tình Lâm Hạo Sơ thật tốt mà cười, “Anh là cố ý đến thăm em mà, vừa mới xuống máy bay liền đến đây, em không phải như này đối với ‘chồng trước’ của em sao?”

Hỷ Lạc trợn trắng con mắt, Lâm Hạo Sơ từ lúc nào mà lột xác một cách hoàn mỹ như thế biến thành một tên vô lại, hai năm không gặp biến hóa thế này cũng quá thể đi. Cô bước nhanh hơn, “Đã nói là chồng trước rồi, còn đến đây thăm em làm gì?”

Lâm Hạo Sơ cũng nhắm mắt theo đuôi đi theo cô, âm thanh rất thong dong mà nhẹ nhàng bay tới, “Anh là đến