Cảm Ơn Em Vẫn Cười

Cảm Ơn Em Vẫn Cười

Tác giả: Dịch Tu La

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325101

Bình chọn: 9.00/10/510 lượt.

ột giết anh em nhà họ Thích, vốn dĩ chỉ là một lần ra tay thất thường mà đã phân thắng bại cho trận đấu, kết cục tạo ra một cú lội ngược dòng ngoạn mục.Tiểu Ca tháo tai nghe nặng nề úp mặt xuống bàn phím, đau khổ ôm mặt, “M* k*** ông đây vốn muốn ấn Hỏa cầu, thế quái nào lại thành Hồi máu chứ.”Thích Phong không nói được lời nào, Thích Ảnh vẻ mặt không phục, phía đối diện là ba người tuy thắng trận, nhưng lại không có lấy một phần vui vẻ.Thích Phong đã đi xuống dưới, nhưng không đi về phía ghế tuyển thủ, mà lập tức đi ra ngoài khu thi đấu, Hạ Gia Uy đầu óc chưa kịp phản ứng gì, chân đã đuổi theo, chặn Thích Phong ở cầu thang thoát hiểm.Thích Phong thực ra muốn đi ra ngoài hít thở không khí, cũng không quá buồn bã như Hạ Gia Uy tưởng tượng, nhưng không dễ thấy được bộ dạng đối phương quan tâm mà không nói ra nổi, phần xấu tính trong anh lại nổi lên, biểu cảm mất mác trên mặt cũng tăng lên.“Cậu…. Không sao chứ?” Hạ Gia Uy cũng hiếm khi thấy Thích Phong thất vọng, còn tưởng thua trận đấu đối với anh là một đả kích rất lớn.Thích Phong khổ sở nhìn cậu một cái, muốn nói rồi lại thôi.Hạ Gia Uy đi qua, không biết nên an ủi anh như thế nào.Thích Phong thở dài, đem đối phương kéo vào lồng ngực, vùi đầu vào cổ cậu, “Bạo bạo, đến ôm một cái,” Mũi anh bị đè, thanh âm cũng mang theo chút vẻ rầu rĩ.Hạ Gia Uy theo bản năng ban đầu định tránh ra, nhưng nghe thấy câu này, thì bất động, ngoan ngoan đứng yên cho anh ôm, một giây rồi lại một giây trôi qua, trong cầu thang thoát hiểm im lặng dị thường, cậu thậm chí còn nghe được tiếng tim đập của nhau.Cửa cầu thang bị mở ra, Thích Phong vừa ngẩng đầu, liền thấy Lăng Dương đang định đi vào.Lăng Dương cũng chỉ muốn đi hít thở không khí, cũng không ngờ được là sẽ bắt gặp tình cảnh không nên thấy này, sau khi ngạc nhiên, vội lui ra.Hạ Gia Uy cũng nghe thấy tiếng cửa đóng mở, vội giãy ra khỏi vòng ôm của Thích Phong, “Ai thế?”“Gió thổi thôi,” Thích Phong vô cùng tự nhiên buông cậu ra, “Tôi thấy tốt hơn rồi, cảm ơn cậu.”Thích Phong nói như vậy, Hạ Gia Uy ngược lại lại cảm thấy xấu hổ, “Không có gì, cậu cũng đừng cảm thấy nặng nề quá….”“Nếu tôi cảm thấy buồn, thì cậu định sẽ an ủi tôi sao?”Hạ Gia Uy nghĩ nghĩ, “Nếu vậy tối tôi mời cậu đi ăn.”“Tôi không muốn ăn cơm.”“Vậy cậu muốn làm cái gì?”“Tôi muốn ăn cậu.” Thích Phong tiến sát tới.Hạ Gia Uy mặt lại đỏ, cũng may vẫn như trước đây không nhìn rõ lắm.Thích Phong cười gượng, “Nói đùa thôi, tôi cũng không muốn ép buộc cậu.”“Đi thôi, tôi không sao,” Cậu nắm lấy tay Hạ Gia Uy định kéo về, nhưng không thấy người kia suy chuyển.Cậu nghi hoặc quay đầu nhìn, mặt Hạ Gia Uy lúc này đỏ lên rất rõ ràng, cậu nói: (Chỗ này tỉnh lược vài từ). (cái này là của tác giả, t ko liên quan ==)Thích Phong nhìn thấy vẻ mặt của cậu, đầu tiên là không ngờ được, sau đó là thấy khó tin, cuối cùng là mừng rỡ, nếu Thích Ảnh ở đây, tuyệt đối sẽ trao cho anh tượng đồng Oscar.Thời gian còn lại của ngày hôm nay Hạ Gia Uy đều là ngơ ngẩn mà trải qua, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại đồng ý một chuyện đau đầu như thế, hơn nữa tuy liên tục nghĩ cách để đổi ý, nhưng đến tận khi vào phòng khách sạn, cậu vẫn không thể nghĩ được lý do thích hợp.— Vì sao lúc nhìn thấy biểu cảm đáng thương trên mặt tên kia, bản thân lại mềm lòng cơ chứ?— Hơn nữa dựa vào hiểu biết về cậu ta bao nhiêu năm qua, cái kiểu đáng thương này mười phần đến chín phần là giả vờ.— Biết rõ đối phương giả vờ, mà vẫn nhảy xuống hố, mày là đồ ngốc hả?Thích Phong nhìn biểu cảm bối rối của cậu đã biết cậu đang nghĩ cái gì, “Nếu cậu muốn đổi ý thì cứ nói, còn kịp, tuy nói nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói tựa vàng ngọc, quân tử nhất ngôn, khoái mã một tiên….” (Toàn thành ngữ cả nên t ko dịch đâu ;)), cứ hiểu 100% đều mang cùng nghĩa là đàn ông nói lời thì giữ lời ;)) )“Dừng!” Hạ Gia Uy giận đến ngứa răng, “Tôi là đàn ông, tôi không nuốt lời là được.”“Nhưng tôi không muốn ép buộc cậu.”“Cậu không ép tôi! Là tôi tự nguyện!” Hạ Gia Uy cảm thấy trên đời này không còn có người nào đau khổ hơn cậu, cậu chỉ muốn đem hai chữ cưỡng ép thành từ đáng căm thù nhất trên thế giới này.Thích Phong cũng biết nếu tiếp tục đùa giỡn nữa thì Hạ Gia Uy sẽ nổi điên, đang định lừa đi, thì di động đặt trên bàn chợt vang. Anh vô cùng hối hận chưa kịp làm xong công tác chuẩn bị, đã có ý mặc kệ, di động lại không như ý muốn cứ vang lên.“Chuyện gì?” Giọng tiếp điện thoại của anh mang đầy sự không kiên nhẫn.“Lạc Minh Phong? Tôi là Mộ Dung của Kiếm Tình, em trai cậu ở quan bar uống rượu, cậu có thể tới đón cậu ta không?”“Em trai tôi còn chưa đủ tuổi, ai cho phép các người bán rượu cho nó?”“Cậu bạn này chủ động muốn uống, tôi làm sao đánh thắng cậu ta mà ngăn,” Mộ Dung vô tội đáp.“Cứ tìm tạm một cái thùng rác nhét nó vào là được.”“Ai da?” Mộ Dung chịu thua hai anh em nhà này, “Cậu nhanh đến đi, cậu ta còn muốn uống nữa, bọn tôi ngăn không được.”Thích Phong bất đắc dĩ cúp máy, “Tôi phải đi một lát.”“A?” Hạ Gia Uy không biết nên vui hay giận, thế này là thế nào nha?Thích Phong hôn lên khuôn mặt ngốc của cậu, “Ngoan, chờ tôi, sẽ


Snack's 1967