
óc Tiểu Mặc đi, thuê người ngoài dù sao cũng không cẩn thận bằng, giai đoạn hồi phục là rất quan trọng.” Diệp Tử rất ít khi giải thích nhiều như vậy, xem ra cô đã phá kỷ lục của mình rồi.“Vậy làm phiền cô… Thật sự… Không biết nên cảm tạ cô thế nào mới tốt. ” Tiêu Nhuận nói.“Không có gì, Tiểu Mặc cũng là em gái của tôi.” Diệp Tử nói ra lời này mà trong lòng chột dạ, cố tình Tiêu Nhuận còn rất tin tưởng… CHƯƠNG 68 (3)Diệp Tử âm thầm thở một hơi, coi như giấu được một ải..Lúc hai người vào phòng bệnh, Tần Tiểu Mặc vừa vặn tỉnh ngủ, hai mắt mông lung bộ dáng thực đáng yêu, Diệp Tử không khỏi hé miệng cười cười.Nhìn thấy chị Diệp tươi cười, Tần Tiểu Mặc lập tức tỉnh táo, cũng hướng nàng ngây ngốc cười cười.“Con bé này, ngốc cười cái gì vậy?” Nhìn thấy Tiểu Mặc ngây ngô cười với Diệp Tử, trong lòng bà Tần không biết vì sao khẽ giật, mày cũng nhíu lại, bất giác giọng có chút lớn, làm cho Tần Tiểu Mặc hoảng sợ.Nghe được bà Tần nói, Diệp Tử thu tươi cười, có chút khổ sở “dì Tần phát hiện cái gì rồi sao”.Tâm tư Tiểu Mặc không tinh tế bằng Diệp Tử, căn bản không phát giác mẹ mình có gì khác lạ so với bình thường, chỉ là nghe ngữ khí của mẹ không tốt lắm, làm nàng cũng không vui.“Làm gì mẹ dữ như vậy, làm con giật cả mình.” Tần Tiểu Mặc ủy khuất oán giận bà Tần. Vừa nói ánh mắt còn chạy lên người Diệp Tử, giống như hy vọng chị Diệp lại đây an ủi mình.“Không có.” Bà Tần nói.Nếu không ai ở đây, Diệp Tử đã sớm tiến lên an ủi tiểu động vật thoạt nhìn đáng thương này, nhưng mà hiện giờ cả Tiêu Nhuận và bà Tần đều có mặt, hơn nữa trên người bà Tần phát ra hơi thở làm Diệp Tử khẩn trương lên, tự nhiên sẽ không lo lắng cho Tần Tiểu Mặc.Vốn là đang ủy khuất, Tần Tiểu Mặc thấy Diệp Tử không phản ứng gì hết với mình, càng thêm uỷ khuất, rõ ràng khởi xướng tính trẻ con với bà Tần, quệt mồm không để ý tới mẹ nàng nữa.Không khí cứ như vậy liên tục đến suốt trưa, Diệp Tử cảm thấy bà Tần luôn dùng dư quang trong ánh mắt nhìn chính mình, không ôn hoà giống bình thường.“Mẹ, nhanh đến giờ cơm, chúng ta về nhà đi. Tiểu Tử ở trong này đút nàng ăn cơm là được rồi.” Giống thường ngày, tới giờ cơm, Tiêu Nhuận sẽ tới đây chở bà Tần về nhà.“Không được, đêm nay ta ở đây cùng với em con.” Bà Tần cư nhiên cự tuyệt Tiêu Nhuận.“Sao? Bình thường không phải đều do Tiểu Tử ở đây trông nàng sao, mẹ cũng hầu hạ một ngày rồi, rất mệt, về nghỉ ngơi thôi.” Tiêu Nhuận khó hiểu, thầm nghĩ nếu để bà Tần ở đây, lớn tuổi rồi ăn đồ ăn nơi này sẽ không tiêu.“Ta không sao, hôm nay ta muốn ngủ ở đây.” Bà Tần thoạt nhìn rất cường ngạnh .Tần Tiểu Mặc đợi cả ngày chỉ chờ đến buổi tối được một mình ở chung với Diệp Tử, quyết định này của mẹ làm nàng bị tổn hại lợi ích nghiêm trọng, bởi vậy nàng cũng vội lên tiếng theo Tiêu Nhuận khuyên nhủ bà Tần.“Mẹ, mẹ về đi, con không sao, có chị Diệp ở cùng mà.” Tần Tiểu Mặc mở miệng nói.“Tiểu Tử, con về đi, mấy ngày nay con cũng rất mệt , đã làm phiền con. Hiện tại nó cũng đã khá nhiều, về sau sẽ không phiền toái con gác đêm .” Bà Tần không có phản ứng lại Tần Tiểu Mặc, mà nghiêng đầu sang nói với Diệp Tử.“Dạ, vậy con về nhà. Hôm khác lại đến.”Nghe Diệp Tử nói, Tần Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.“Nhưng mà…”Tần Tiểu Mặc mới vừa mở miệng đã bị Diệp Tử cắt ngang.“Em dưỡng thương cho tốt, chị trở lại thăm em sau.” Lúc nói với Tiểu Mặc, Diệp Tử dùng chút ánh mắt ra hiệu cho nàng im miệng. Còn mình thì chào tạm biệt bà Tần và Tiêu Nhuận rồi đi ra phòng bệnh.Diệp Tử vừa đi, Tần Tiểu Mặc liền mất hết tinh thần, làm gì cũng không khá nổi.Bà Tần biểu hiện rõ ràng như vậy, Diệp Tử nghĩ muốn giả không biết cũng không được . CHƯƠNG 69Đoạn thời gian rất dài kế tiếp, Tần Tiểu Mặc đều không cùng mẹ mình nói chuyện, bà Tần cũng không có mở miệng, chỉ yên lặng giúp nàng lau sạch cơ thể, sau đó đút nàng ăn cơm tối.Tần Tiểu Mặc chất đầy ủy khuất trong lòng, bình thường việc này đều là chị Diệp giúp nàng làm, hôm nay lại là mẹ, như thế nào đều cảm thấy không thích hợp.“Còn ăn nữa không?” Bà Tần nhìn chén cơm đã muốn mau thấy đáy , liền mở miệng hỏi Tần Tiểu Mặc, ngữ khí cũng không tốt hơn chút nào.Tần Tiểu Mặc lắc lắc đầu, như trước không nói gì. Hai mẹ con tựa hồ lần đầu tiên có ngăn cách, nhưng là hai người ai cũng không muốn là người đầu tiên đánh vỡ nó.“Lắc cái gì mà lắc, bộ con bị nghẹn a.” Bà Tần tức giận nói.“Mẹ hôm nay làm gì không biết, ăn nhầm thuốc độc a” Tần Tiểu Mặc càng phát ra uỷ khuất, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa bao giờ như vậy với nàng.“Chính con làm cái gì thì tự con biết”. Bà Tần đứng lên bắt đầu dọn chén.“Con vẫn luôn nằm ở trên giường thì có thể làm cái gì đây!”Bà Tần nhíu nhíu mày, buông chén trong tay, lại ngồi xuống.“Tiểu Mặc, chúng ta nói chuyện đi…” ngữ khí bà Tần nhu hòa hơn, nói ra.“Dạ?” Tần Tiểu Mặc căng thẳng trong lòng, mỗi lần nghe mẹ nói như vậy, liền đại biểu rằng đã có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra.“Con có phải hay không…”“Mẹ, con có chút mệt nhọc, nói sau đi.” Tần Tiểu Mặc díp mắt, làm cho lời bà Tần tính nói nghẹn lại trong cổ họng.“Haizz…” Bà Tần hít một hơi, đứng lên đi ra ngoài.Nghe được tiếng bước