Teya Salat
Cặp đôi băng tuyết

Cặp đôi băng tuyết

Tác giả: K.G

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323160

Bình chọn: 7.5.00/10/316 lượt.

g:– Quân, An đưa Linh về, em sẽ ở lại. Dù Linh có ở đây hay không em cũng khó thoát được. Nhìn xem, ngoài kia gần 200 người là ít, em với anh chống được bao lâu.– Nhưng em ở đây, anh và Linh có thể đi an toàn sao? Đi cùng nhau. – Quân lo sợ nói.– Không! – An dứt khoát – Em có thể đảm bảo chúng không dám cản trở anh. Phải không Ngô Thái Đăng??An liếc sang nhìn gương mặt cười cợt của Đăng, nói tiếp:– Bởi vì anh ta cần em. Nếu anh ta làm gì đó với anh và Linh, em quyết sẽ không tha cho anh ta. Dù sao anh ta cũng yếu hơn em mà.An nói với Quân, đồng thời cũng nói cho Đăng nghe, hơi liếc về phía hắn, một bên khóe môi nhếch lên một chút. Lửa giận trong Đăng tăng lên ngùn ngụt, đã cố gắng kiềm chế lắm mới không xông lên đánh An một trận.– Còn nữa, nói với bố không cần lo cho em, em sẽ tự lo liệu được.Linh đã được cởi trói, chạy lại chỗ Quân, nghe An nói hoảng loạn một phen:– Chị dâu, đừng nói những lời như trăn trối ấy được không? Em sợ mất chị lắm!Mặt An trầm xuống, nộ khí tỏa ra xung quanh, Quân nhìn An, giật giật tay áo Linh. Khỏi nói Linh cũng hiểu, cô nói sai rồi. Cô cười cười cầu hòa, nói giọng nhỏ gần như thì thầm:– Chị An, cùng trốn đi! Dù em không giỏi võ nhưng ngày xưa bắt nạt là sở trường của em, ít ra em có gậy là có tất cả.An khẽ lắc đầu:– Hai người đừng lo lắng quá! Nếu hôm nay thoát ra được khỏi đây thì lần sau không chỉ một mình cậu bị bắt cóc đâu.An còn chưa nói xong, hai người kia đã một trận choáng váng. Khi hai người ngã xuống, đằng sau là hai tên cầm gậy gỗ tay còn chưa thu về. An tức giận, quát lên:– Bọn mày làm gì thế? (Tiếng Nhật)Hai tên đó dù không hiểu nhưng vẫn biết An đang giận dữ, nhìn sang Đăng cầu cứu. Lúc này, Đăng lên tiếng:– Ai bảo các người không hiểu rõ hoàn cảnh của mình hiện tại, tôi chỉ là muốn hai người đó bớt mồm miệng một chút.An nhếch mép:– Cái gì mà bớt mồm miệng một chút. Lúc bắt cóc, chắc chắn các người bịt mắt hoặc đánh ngất. Không muốn họ biết đây là nơi nào thì nói luôn, không cần viện cớ.– Quả không hổ là Hoàng Linh An, nghĩ rất nhanh. Không sai! Chúng biết nơi này là nơi nào thì băng chúng tôi không có chỗ dung thân mất.– Người ta nói “Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn” – An đến gần Đăng hơn, trên môi luôn hiện hữu nụ cười nửa miệng – Nhưng thật đáng tiếc, tao là con gái, không phải quân tử.Chỉ nói đến đấy, Đăng lập tức hiểu An sẽ làm gì. Hắn có chút hoảng loạn, nhất thời tay chân lóng ngóng, muốn gọi đàn em đến giúp nhưng chưa kịp lên tiếng thì An đã chạy đến ngày trước mặt. Thu vào mắt hắn, một thân ảnh màu đen nhỏ nhắn xoay người. Đế giày không thương tiếc đạp vào mặt hắn. Đầu óc choáng nặng, những đốm đỏ vàng nhảy liên tục trong mắt, hắn không thể giữ nổi thăng bằng mà ngã phịch xuống đất. Đàn em đến đỡ, hắn giận cá chém thớt, hất tay, chửi xa xả vào tên đàn em. Tên đó không biết làm gì ngoài câm nín.An lại liếc về phía 2 tên cầm gậy ban nãy. Chúng biết mình lành ít dữ nhiều, lùi lại vài bước giữ khoảng cách với An đang tiến đến. Sâu trong thâm tâm chúng rất muốn chạy. Chỉ là 2 tên đàn ông xã hội đen to cao lại sợ một đứa con gái có vẻ ngoài liễu yếu đào tơ thế này thì quả là nhục nhã. Nghĩ vậy, chúng cầm chắc gậy trong lòng bàn tay đang túa đầy mồ hôi. An đến gần, cả hai tên đồng thanh hét tên, giáng thẳng gậy xuống đầu An. Cô đưa tay trái lên đỡ. Khẽ cau mày khi nơi ống tay truyền đến cơn đau nhức. Rất nhanh sau đó, An nhếch môi. Thẳng chân đạp lên hạ thân của một tên. Mặt hắn liền biến sắc, ôm lấy hạ thân mà gào thét. Tên còn lại còn chưa kịp định thần thì ánh bạc lạnh lẽo của kim loại đã chiếu lên mặt hắn. Hắn vội lùi lại. Lấy được khoảng cách, An lập tức nhảy người lên, một cú đá tạt với lực đạo kinh người làm hắn bất tỉnh. Khóe môi một dòng máu đỏ tươi chảy xuống.Sau khi đã trả thù cho Quân và Linh, An quay sang nói với đám đàn em của Đăng:– Bọn chúng chưa chết được đâu mà phải kinh hãi như vậy? Để họ nghỉ ngơi vài ngày thì còn khỏe hơn các người đấy. – Cô quay sang nhìn Đăng nhìn chòng trọc mình, ánh mắt lóe lên sát khí, các mạch máu trên mặt hiện rõ mồn một – Sao thế? Không phải đổi ý thả tôi đi chứ??Đăng giận dữ hét lên:– Cô quá lắm rồi!An nhún vai:– Không phải dân giang hồ các người có nguyên tắc “Có thù tất báo” sao? Tôi đang làm theo luật giang hồ đó thôi!An vừa nói xong, gáy truyền đến 1 trận đau nhức, xung quanh tối sầm lại. Cô mất cảnh giác rồi! CHƯƠNG 44 – HỖN LOẠNNắng vàng xuyên qua lớp kính, vuốt ve gương mặt thiếu nữ đang say ngủ. Làn da bạch ngọc thoạt nhìn mỏng manh như thể chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Đôi môi anh đào khẽ mím lại. Rèm mi cong dài dần nâng lên để lộ đôi đồng tử màu bạc lạnh lẽo. Đôi mắt mới đầu còn mơ màng, sau khi đảo một vòng nhìn xung quanh thì cô lập tức bật dậy.Đây là đâu??Căn phòng màu trắng với không gian mở. Qua lớp kính dày là bãi biển, đằng xa xa có rặng dừa. Tiếng sóng vỗ vào bờ làm An thấy thoải mái hơn. An nhìn thấy Quân cao lớn đứng đó, bóng đổ dài trên bãi cát. Cậu nhìn cô nở nụ cười có thể làm điên đảo từ trẻ em đến người già. An nhắm mắt, nở nụ cười tự giễu. Mới xa Quân không lâu đã thấy nhớ cậu rồi sao? Kia r