
g ngồi nói chuyện với con bé Mi lớp dưới thì bị bảy Lé làm phiền. Ả tức quá, nói :– Mày cút đi !– Đại ca Phong kêu. Chứ tôi không rãnh để giao du với hạng người như bạn. – Bảy Lé tức giận nói.– Ph..ong? – Thùy Anh nói, sự thích thú lộ ra trông thấy rõ.Thùy Anh chào tạm biệt nhỏ Mi rồi phóng lên lầu.*Tại lớp 11a3*– Mày định làm gì? – Thành Huy hỏi hắn.– Giả vờ không biết. – Hắn nhếch mép.– Ý mày là … – Thành Huy khó hiểu, hỏi hắn.– Giả ngu đó ! – Nhỏ cười, nụ cười quỷ dị lúc ẩn lúc hiển trên môi nhỏ.Cùng lúc đó thì Thùy Anh chạy tới, hớt ha hớt hải hỏi hắn :– Phong tìm Thùy Anh có việc gì hả?– Cô nói Ngân về nhà có việc. Cậu thay Ngân diễn cùng tôi. – Hắn nói, mặt lạnh tanh.– Thi..ệt sa..o? – Thùy Anh mừng rỡ.– Không muốn có thể không diễn. – Hắn nói.– Thùy Anh muốn mà. Được diễn chung với Thanh Phong là Thùy Anh vui lắm. – Thùy Anh cười vui vẻ.– Nè, Ngân về nhà có chút chuyện chứ không phải về luôn đâu, làm như mày thay Ngân diễn hết cả 4 vòng vậy mà vui với chả lắm. Đừng có nằm mơ nữa ! – Nhỏ khiêu khích.– Phải rồi. Người như mày làm sao có tư cách đó. – Ngọc nhếch môi.– Tao như thế nào kệ mịa (mom) tao đi. Liên quan đé* gì tới tụi bây? – Thùy Anh thô tục.– Sao không? – Nhỏ cười.– Liên quan gì? – Thùy Anh nhíu mày.– Mày là R.I.P à không V.I.P trong lớp 11a3 này, và cũng là “bạn” tao, bộ không liên quan gì à?– Bạn mày? Tức cười. Tao đường đường là một tiểu thư tập đoàn lớn. Việc gì phải làm bạn với một con nhỏ ngu dốt, thiếu i-ốt như mày, mày đang nằm mơ đấy à? – Thùy Anh cười nửa miệng.– Phải rồi. Tiểu thư tập đoàn lớn. Lớn thế nào? Như cái bánh xe bò sao? – Ngọc giễu cợt.– Mày …– Thôi, đừng cãi với con điên này nữa, chỉ tổn hao nước bọt, để tao gọi cho Ngân xem có chuyện gì. – Vừa nói, nhỏ vừa lấy cái dế yêu ra, vờ bấm.– Tụi bây gọi làm gì cho tốn công. Nó bị tao nhốt trong thư việ.. – Thùy Anh buột miệng, mặt có chút biến dạng.– Cô làm gì, nói ! – Hắn tức giận, quát.– Thùy Anh .. không .. có làm gì cả. Thùy Anh nói chơi thôi. – Thùy Anh xanh mặt.– Mày còn không nói? – Nét mặt nhỏ có chút quỷ dị, tiến sát lại gần Thùy Anh.– Ta..o .. mày cút đi, không được lại gần tao ! – Thùy Anh hét lên.Thùy Anh giận dữ nhìn cả bọn hắn một lượt rồi chạy đi. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, chạy nhanh xuống canteen. Nhỏ, Ngọc, Huy và Lâm chạy theo …*Thư viện*Tôi đang mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ, có hắn, có tôi .. cả hai chúng tôi đang đi trên một con đường đầy hoa nở rộ, hắn quỳ xuống, … thì tiếng cửa mở làm tôi thức giấc. Tôi bàng hoàng nhìn nơi xa lạ này. Nơi này tối om, không có lấy một tia ánh sáng. Tay chân tôi không cử động được. Cả người tôi bị trói chặt. Tôi ngớ người nhìn xung quanh, đây chẳng phải là .. thư viện sao? – Tôi hét lên.– Mày hét nữa đi ! Tao rất muốn nhìn thấy cảnh mày lâm vào bước đường cùng. – Thùy Anh đi vào, giọng điệu như muốn giết người.Trên tay ả cầm con dao bấm. Biết làm sao đây khi tôi bị trói chặt và cả người không còn chút sức lực nào nữa? Buông xuôi sao? Có lẽ đó là cách duy nhất phải không? Lúc này đây, tôi chợt nghĩ đến hắn, tôi nhớ hắn, nhớ ánh mắt, nụ cười, giọng nói của hắn … tôi thật sự rất muốn hắn đang ở đây, bên cạnh tôi và không để tôi một mình cô đơn thế này nữa. Hắn nói hắn muốn bảo vệ tôi cơ mà. Sao giờ lại cứ như vậy mà bỏ tôi ở đây? Tại sao, tại sao vậy?Lúc này không phải là lúc tôi nên yếu đuối, đúng không? Cái tôi cần là phải kéo dài thời gian, được lúc nào hay lúc đó. Chứ không phải giở bộ mặt yếu đuối và làm trò cười cho Thùy Anh.– Sao lại bắt tôi?– Mày có biết mày đang hỏi một câu ngu ngốc hay không? Sao lại bắt mày? Chẳng lẽ mày nên hỏi chính bản thân mày mới đúng. – Thùy Anh như không kiểm soát được mình, càng ngày càng nói lớn lên.– Tôi không hiểu !– Mày biết tao thích Phong?– Tôi không biết !– Tức cười. Tao thích Phong và muốn giành luôn vị trí của mày ở trong lòng Phong, cả ngôi á quân hot girl của cái trường này nữa ! – Thùy Anh nói thô bạo.– Vậy thì liên quan gì đến tôi?– Không liên quan? Mày là vật cản và trở ngại lớn nhất mà tao cần loại bỏ. Mày càng tiếp xúc với Phong nhiều thì Phong càng thích mày nhiều. Giờ thì mày đã biết hết. Có phải nên … ra đi thanh thản không? – Thùy Anh nhếch mép. CHAP 51 : THA THỨ.What the lợn? Ả định giết tôi thiệt á?Ả yêu quá hóa mù rồi. Thôi thì tôi tặng ả bài thơ (ngắn) trước khi ra đi vậy :“Yêu điên dại rồi cũng về tay không.Thôi thì cứ long nhong, đôi khi lại thành công trong cuộc sống.” – Tôi ngâm vang.– Dẹp mày đi ! – Thùy Anh tức giận, nói với tôi.Tôi đang dùng hết sức lực để mở sợi dây quái quỷ này. Cũng cảm ơn Thùy Anh, vì ả cột không chắc và chặt lắm nên tôi mới có thể mở.Tôi buông lỏng hai tay.Thùy Anh gằn giọng :– Mày giỏi nói móc người khác lắm mà. Sao không nói nữa?Thùy Anh vừa nói, vừa đi lại phía tôi. Chốc lát, tôi cảm nhận được cái rát trên má. Máu nhẹ rơi trên khuôn mặt tôi. Tôi cầm tay ả lại và hất mạnh ra. Ả nhanh nhạy, khứa đầu dao thật sâu vào má tôi. Máu rơi rỉ rỉ, theo đó thấm xuống áo. Tôi cố gắng dùng chân, và dùng hết sức lực còn lại của chân đạp thẳng vào người Thùy Anh. Ả văng ra xa. Cùng lúc đó thì …