
nh giọng mà nói, “Vào!”
Thanh âm rơi xuống, bên trong phòng yên tĩnh hai giây, sau đó cửa phòng mới chậm rãi mở ra.
“Rắc rắc!”
Phương Lam xuất hiện ở cửa, mặt đầy nghề nghiệp mỉm cười , hai mắt thẳng tắp nhìn hắn, làm cho người ta đoán không ra thần vận.
Là cô?
Mặc Tử Hàn kinh ngạc.
Hắn không nghĩ tới hắn còn chưa có ra mặt tìm cô , cô đã tự động đưa tới cửa ? Tuy nhiên xem tư thế của cô , người đến phải là không có ý tốt chứ?
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Hắn hỏi.
“Không có!” Phương Lam trả lời.
“Vậy cô tới phòng tôi làm gì?” Hắn nghi ngờ.
“Bởi vì tôi biết anh có chuyện tìm tôi , cho nên tôi đã tự động đến , miễn cho anh phải tránh né Thiên Tân , lại tránh Tử Thất Thất , cũng không phải lãng phí tâm tư suy nghĩ biện pháp , tạo cho chúng tôi có cơ hội một mình!” Phương Lam mỉm cười nói xong , nói ra toàn bộ lời trong lòng hắn , đuôi lông mày hơi nhích lên một chút , khiêu khích hắn.
Mặc Tử Hàn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô , thế nhưng hoàn toàn nhìn không thấu tâm tư của người phụ nữ này , càng không nghĩ ra ý đồ của cô , chẳng lẽ là cô đã nghĩ thông suốt , cũng không muốn Thiên Tân chết , cho nên định đem người thích hợp đó nói cho hắn biết? Hay là. . . . . . Còn có ý đồ gì khác ?
“A. . . . . .” Hắn đột nhiên nhẹ giọng cười một tiếng , lúc này không muốn cô đoán được nghi ngờ trong lòng của hắn , sau đó từ từ nói “Cô đã biết tôi nhất định sẽ tìm cô , cô đã tự động tìm tới đây , như vậy cô cứ nói đi, nói lời cô muốn nói!”
Phương Lam nghe hắn giảo hoạt nói , trên môi nụ cười hơi mở rộng , mang theo một tia quỷ dị.
“Được , anh người nhanh lời nhanh như vậy , tôi cũng vậy không vòng vo với anh nữa , tôi tới đây chính là muốn nói cho anh biết , tôi tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . . Tuyệt đối. . . . . .” Cô một lần lại một lần nữa nhắc lại , lần thứ hai so với lần thứ nhất kiên định hơn ” Tôi sẽ không nói cho anh biết người thích hợp cùng Thiên Tân làm phẫu thuật đổi tim là ai , nếu có bản lĩnh , anh tự mình đi tìm!”
Hai mắt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt lạnh lùng, đằng đằng sát khí.
“Cô thực sự không chịu nói cho tôi biết?” Hắn xác định hỏi.
“Không sai!” Phương Lam trả lời.
“Chẳng lẽ cô không sợ tôi giết chết cô?” Hắn uy hiếp.
“Anh sẽ không giết tôi ! Anh cũng không dám giết tôi ! Bởi vì chỉ cần anh giết tôi , bây giờ anh sẽ mất đi tất cả , bao gồm Tử Thất Thất , Thiên Tân , bao gồm vị trí thủ lĩnh hắc đạo!” Cô khẳng định , mỗi câu nói đều tựa như một lưỡi dao sắc bén , uy hiếp hắn, đe dọa hắn.
Mặc Tử Hàn tà ác nhìn cô chằm chằm , vào giờ phút này hắn rất muốn giết người phụ nữ khoác lác vô liêm sỉ này , nhưng cô nói rất đúng , hắn không thể giết cô , bởi vì hắn còn phải hỏi ra vị trí của người thích hợp đó , mà hắn cũng thật không dám giết cô , vì một khi giết cô , Tử Thất Thất cùng Thiên Tân sẽ hận hắn rời bỏ hắn , mà Mặc Thâm Dạ cũng sẽ vì cái chết của cô mà tức giận , sẽ bắt đầu cùng hắn đối đầu , mà tất cả của hắn đều sẽ biến mất trong nháy mắt.
Cô đúng là một người phụ nữ ác độc , thế nhưng lại bức hắn đến con đường cùng, làm cho hắn không có đường lui , chỉ có thể đứng tại chỗ, tiếp tục bàng hoàng.
Cô thật là một người phụ nữ thông minh , đã trải ra rất nhiều con đường an toàn cho chính mình , mỗi một con đường cũng có thể cho mình toàn thân trở lui.
Đáng chết!
Thật là đáng chết!
Hắn Mặc Tử Hàn đường đường là thủ lĩnh hắc đạo , đứng thật cao ở trên đỉnh núi , nhưng lại thua trên tay người phụ nữ này . Quả nhiên một người đàn ông từ nhỏ sống ở trên lưỡi đao , không nên thật lòng đối với bất cứ người nào , bởi vì khi thật lòng , chính là nhược điểm để kẻ địch đối phó hắn , tựa như tình cảnh một dạng vậy , hắn thật lòng đối với Tử Thất Thất cùng Thiên Tân , cho nên người phụ nữ này đã bắt lấy hai nhược điểm này của hắn , uy hiếp , đe dọa hắn , muốn hắn không thể không thỏa hiệp, không thể không nhận thua.
“A. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Tôi không hiểu rõ. . . . . . Tôi thật sự là không hiểu. . . . . . Vô cùng không hiểu. . . . . .” Hắn đột nhiên chê cười , bắt đầu điên khùng nói lời điên khùng .
Không hiểu?
Phương Lam nhìn biểu tình của hắn giống như điên , không khỏi hơi cau mày.
“Anh không hiểu cái gì?” Cô nghi ngờ hỏi.
“Tôi không hiểu , tại sao các ngươi không chịu cứu Thiên Tân ? Tại sao các ngươi đều trơ mắt nhìn hắn chết? Rõ ràng có biện pháp có thể cứu hắn , nhưng các ngươi lại không chịu dùng ? Mà trong miệng mỗi người các ngươi đều nói Thiên Tân trong lòng của các ngươi là quan trọng nhất, nếu là quan trọng nhất , như vậy không phải nên đem hết toàn bộ sức lực để bảo hộ sao ? Nhưng mà các ngươi từng bước từng bước toàn bộ đều ở đây ngăn cản tôi . Tại sao. . . . . . Tại sao lại muốn ngăn cản tôi ? Tôi không hiểu . . . . . . Tôi không hiểu trong lòng của các ngươi rốt cuộc muốn gì , lương tâm các ngươi rốt cuộc là cái gì, thật quan trọng như vậy sao ? So với mạng của Thiên Tân có quan trọng hơn không?” Mặc Tử Hàn lần lượt chất vấn , thật ra thì ở trong lòng hắn rất rõ ràng đạo lý này, nhưng chính là hắn không có cách nào tiếp nhận,