Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328111

Bình chọn: 9.5.00/10/811 lượt.


“Anh. . . .” Lửa giận của Phương Lam trong nháy mắt ngút trời, tức giận mắng to “Cái người đàn ông đần độn ngu xuẩn vô dụng này , anh sống trên thế giới này chính là lãng phí không khí, lãng phí dưỡng khí, lãng phí các-bon-đi ô-xít, lãng phí tài sản nhân dân đại chúng , ngươi đàn ông như anh nên đi chết đi, đem cho heo ăn chó ăn gà ăn , tốt nhất là đem cho người khác hủy diệt , sau đó đem tro cốt của anh vứt ngoài không gian , để đời đời kiếp kiếp anh cũng không thể trở về Địa Cầu!”

Mặc Thâm Dạ giương mắt nhìn cô mắng chửi giống như súng máy , cái trán trong nháy mắt trượt vô số hắc tuyến.

(⊙﹏⊙||||||)~

“Cho hỏi. . . .Rốt cuộc tôi đã làm ra chuyện ghê tởm gì , mà cô lại ác độc mắng tôi như vậy ? Rõ ràng mình cô tự cuồng ngôn đáp ứng có thể tìm được Thiên Tân , nhưng tại sao bây giờ cô lại đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người của tôi chứ ? Còn nữa… thân là một cô gái nói chuyện không cần độc như vậy chứ ? Còn muốn đem tôi đưa ra ngoài không gian , muốn tôi đời đời kiếp kiếp cũng không thể trở về Địa Cầu được , cô có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc như vậy , cô quả nhiên là người phụ nữ có trái tim ác độc nhất !”

“Anh . . . .” Phương Lam giận dữ.

“Được rồi được rồi , đừng nóng giận . . . . .” Mặc Thâm Dạ lập tức thân mật ôm lấy cô , vẻ mặt thành thật nói “Xem ra chuyện này từ từ ngẫm lại một chút , em nghĩ xem thân thể của Thiên Tân suy yếu như vậy , coi như đi ra khỏi phòng bệnh cũng không có nhiều hơi sức để rời khỏi cái bệnh viện này ? Coi như hắn kiên cường rời khỏi bệnh viện , nhưng cũng không có cách nào đi xa như vậy chứ ? Được rồi , bây giờ khả năng lớn nhất mà chúng ta nghĩ ra là , nếu Thiên Tân đi ra khỏi bệnh viện và gặp được một tài xế xe taxi tốt bụng dẫn hắn đi, nhưng tôi cũng đã phái người đi điều tra toàn bộ tất cả tài xế taxi của Đài Loan , căn bản là bọn họ cũng không có chở một đứa trẻ yếu ớt mặc quần áo bệnh nhân vào lúc nửa đêm khoảng một giờ sáng qua, như vậy có thể thấy được. . . . . Chỉ bằng một hơi sức nhỏ Thiên Tân không thể nào từ bệnh viện mà biến mất không tung tích như vậy , trừ phi có người giúp hắn thế nhưng là ai đây ? Người nào sẽ giúp một đứa trẻ bị bệnh chạy khỏi bệnh viện , ở bên ngoài chờ chết đây ? Trên thế giới sẽ có người tàn nhẫn như vậy sao ? Nếu như đổi lại là tôi… tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy … tôi là người giàu lòng thương người , tâm rất thiện lương , tâm vô cùng đồng cảm . . . .”

“Là hắn!”

Một lời của Mặc Thâm Dạ dường như đánh thức người trong mộng vậy , gương mặt Phương Lam đột nhiên vui mừng cắt đứt lời của hắn , nghĩ tới chỗ duy nhất mà Thiên Tân có thể núp.

CHƯƠNG 249: CHÍNH LÀ…THỨC THỜI VI TUẤN KIỆT

“Tôi biết Thiên Tân đang ở đâu rồi , cái tên tiểu tử thúi kia , lại dám trốn ở nơi đó !” Phương Lam vui mừng nói , lập tức bước chân ,muốn đi tìm Thiên Tân.

“Lam Lam!” Mặc Thâm Dạ bắt được tay của cô , nghi hoặc nhìn cô nói “Cô biết Thiên Tân ở đâu rồi hả ?”

“Không sai, lần này tuyệt đối sẽ không lầm , còn phải cám ơn anh đã nhắc nhở tôi !” Phương Lam vui vẻ hướng về phía hắn cười.

Canh chừng nụ cười của cô , Mặc Thâm Dạ đột nhiên sửng sốt.

Nụ cười như vậy đã bao lâu không có thấy qua? Không nghĩ tới cô còn có thể cười vui vẻ như vậy với hắn.

“Đi thôi, chúng ta mau đi bắt tiểu tử thúi kia về !” Mặt Phương Lam nụ cười tà ác , lần nữa bước chân , sải bước đi về phía bệnh viện lầu hai .

Mặc Thâm Dạ đi sau cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

. . . . . .

Bệnh viện lầu hai

Cửa phòng làm việc

Phương Lam đứng đó nhìn cửa phòng đóng chặt , cô đưa tay của mình ra , nặng nề gõ cửa phòng ba cái.

“Đông, đông, đông!”

“Vào!”

Cửa truyền đến thanh âm dịu dàng.

Khóe miệng Phương Lam hơi nâng lên , sau đó đem cửa phòng mở ra, đi đến trước bàn làm việc , nhìn thấy Bạch Trú ngồi ở bàn làm việc đang nghiêm túc cúi đầu xem lịch bệnh. Mà Mặc Thâm Dạ theo cô tiến vào , còn dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Trú , chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn lớn mật ôm Phương Lam từ phòng cấp cứu ra , trong lòng liền nổi giận.

“Này, tật xấu của anh có thể sửa đổi một chút được không ? Đối xử với khách đến thăm thật không có lễ phép!” Phương Lam oán trách nói, hai chân đã đứng trước bàn làm việc , mà tật xấu cô nói chính là thói quen nghiêm túc của hắn có chút quá trớn , rõ ràng nghe thấy tiếng gõ cửa , cũng không đáp lại , nhưng đôi mắt kia sống chết cũng không chịu rời lịch bệnh , nói dễ nghe chính là nghiêm túc , nói khó nghe chính là trong mắt không có người.

Bạch Trú nghe thanh âm của Phương Lam , đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ.

“Hai người. . . . . . Tìm tôi có việc ?” Hai chữ đầu rõ ràng hắn phát ra thanh âm khiếp sợ , mà bốn chữ phía sau đột nhiên lại trở về bình tĩnh như nguyên bản .

“Không sai, chúng tôi tìm anh có chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng!” Phương Lam cố ý liên tục xác định trả lời, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm hắn.

“Rất quan trọng? Là chuyện gì?” Bạch Trú rất nhanh liền trấn định mình , vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ.

“Tôi hỏi anh, tối hôm qua Thiên Tân mất tích , tại sao anh lại là ngươi đầu tiên p


Old school Easter eggs.