XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325595

Bình chọn: 8.00/10/559 lượt.

hâu , không khỏi hơi cau mày.

Ba ngày nay cô vẫn không có ngủ , mỗi ngày đều nghiên cứu ở phòng nghiên cứu của bệnh viện , mà cô đối với thuốc của cô cũng không có thập phần nắm chắc, nếu thật sự không có hiệu quả , như vậy. . . . . . Cô thật muốn tự sát ?

Một phút nữa chầm chậm đi qua.

Ánh mắt của ba người chăm chú nhìn chằm chằm mặt của Kim Hâm, nhìn khuôn mặt khoan thai của anh ta, nhìn hô hấp vững vàng của anh ta, mà chân mày Hổ Phách bắt đầu nhíu lên, không khỏi có chút lo lắng, nhưng thái độ vô cùng ung dung của Trân Châu , cũng không phải biểu hiện vô cùng tự tin , chỉ là không có bất kỳ sợ hãi.

Ba phút từ từ kết thúc.

Mặc Tử Hàn chân mày hơi nhíu lên, hai mắt hờ hững chuyển sang mặt của Trân Châu .

Trên mặt của Trân Châu lãnh băng như thường, mắt lạnh lẽo không có một tia gợn sóng, trong tay cô nắm chặt súng lục màu đỏ , chỉ hướng huyệt Thái Dương của mình.

“Điện hạ!” Hổ Phách hốt hoảng mở miệng.

“Ừ. . . . . .” Kim Hâm đồng thời rầu rĩ lên tiếng.

“Đợi đã nào…!” Mặc Tử Hàn cáu kỉnh gầm nhẹ.

Ngón trỏ của Trân Châu đang bóp cò trong nháy mắt dừng lại.

Ba người đồng loạt nhìn hướng giường bệnh ,rốt cuộc trên gương mặt bình thản của Kim Hâm hơi nhăn mày , thật giống như đang giãy giụa , từ từ mở hai mắt ra , mơ hồ nhìn trần nhà .

Lòng của Hổ Phách trong nháy mắt hạ xuống.

Mặt Trân Châu vẫn lạnh như cũ , không có nửa điểm biến hóa.

Còn Mặc Tử Hàn tiến lên một bước , đi tới bên giường, nhìn mặt của Kim Hâm , nhẹ giọng nói “Đã tỉnh rồi ?”

Ánh mắt của Kim Hâm mơ hồ nhìn thân thể Mặc Tử Hàn, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng anh nhận ra thanh âm này là điện hạ.

“Điện hạ!” Anh hốt hoảng muốn đứng dậy, nhưng thân thể vừa mới chống lên được một nửa, liền vô lực ngã lại trên giường .

” Không cần ngồi dậy , chỉ cần nằm trả lời vấn đề của tôi là tốt rồi!” bàn tay Mặc Tử Hàn đè ép thân thể của anh ta, lạnh lùng mở miệng.

“Dạ, điện hạ xin hỏi!” Kim Hâm hơi cau mày, hai mắt có thể thấy rõ mặt của anh,

“Tôi hỏi cậu, có phải cậu đã tìm được Phương Lam rồi ?”

“Dạ!”

“Tìm thấy ở đâu ?”

“Tôi vốn là đã dùng hết tất cả biện pháp đều không có tìm được cô ấy , nhưng đột nhiên có tin tức nói cô ấy từ Bách gia đi ra, cho nên tôi theo tin tức này mới tìm được cô ấy !” Kim Hâm cặn kẽ trả lời.

“Thì ra là như vậy, Bách gia. . . . . . Quả nhiên là địa điểm ẩn thân tốt nhất ” Mặc Tử Hàn tán thưởng, “Rồi sao nữa ?” Anh tiếp tục hỏi.

“Sau đó tôi vẫn theo dõi cô ấy, muốn tìm cơ hội bắt cô ấy trở lại, nhưng là không nghĩ tới cô lại có thể đi dự tiệc đính hôn Bách gia !”

“Cô ấy đi dự tiệc đính hôn Bách gia ? Là đi tìm Tử Thất Thất ?” Mặc Tử Hàn khẩn trương hỏi. Vừa đụng đến chuyện tình Tử Thất Thất , anh sẽ không tự chủ hốt hoảng, không tự chủ suy nghĩ lung tung . Ngày đó Tử Thất Thất cùng Bách Hiên rời đi, hồi lâu mới trở về, mà thời điểm quay về mắt hồng hồng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Đụng phải Phương Lam rồi hả ? Họ nói những gì rồi hả ? Còn là. . . . . .

“Dạ, cô ấy là đi tìm phu nhân, nhưng lại chưa cùng phu nhân gặp mặt, chỉ là len lén nhìn phu nhân mấy lần!” Kim Hâm trả lời.

Mặc Tử Hàn nghe anh ta nói , lo lắng trong nháy mắt buông xuống .

“Vậy cô ấy còn làm những gì nữa ?” Anh hỏi tới.

“Cô chỉ nói mấy câu với Bách Hiên , nhưng tôi lại thấy được một chuyện rất kinh ngạc !”

Kinh ngạc?

Chân mày Mặc Tử Hàn trong nháy mắt nhíu lại.

Anh ta cư nhiên dùng ánh mắt như vậy , cho dù ai cũng không nghĩ tới là chuyện tình chứ?

“Là chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Tôi thấy đại thiếu gia đuổi theo cô ấy không buông, mà quan hệ hai người bọn họ dường như không bình thường.”

Đại thiếu gia?

Mặc Thâm Dạ?

Mặc Tử Hàn khiếp sợ trừng lớn cặp mắt của mình.

Đây quả nhiên là một chuyện rất kinh người , cho dù ai cũng không nghĩ đến hai người bọn họ quen biết nhau , mà anh luôn phái người giám sát anh ta nhiều năm như vậy, nhất cử nhất động của anh đều ở trong lòng bàn tay của anh, biết tất cả những người quen biết của anh ta, nhưng anh lại hoàn toàn không biết anh ta cùng Phương Lam quen biết nhau, quả nhiên người đàn ông này còn có rất nhiều bí mật mà anh không biết, ngoài mặt anh ta không lo việc đời, chỉ lo Phong Hoa Tuyết Nguyệt, nhưng nhất định đang vụng trộm tính toán cái gì.

Rốt cuộc trong lòng của anh ta đang suy nghĩ gì? Mục đích thực sự của anh ta là cái gì?

“Cậu nói hai người bọn họ quan hệ không tầm thường? Là có ý gì?” Anh cau mày thật chặt , trong lòng tràn đầy nghi ngờ .

Kim Hâm dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, cổ họng khô khốc , sau đó khàn khàn khẽ nói, “Tôi thấy hai người bọn họ cãi nhau , còn trông thấy Phương Lam đem thứ gì đó vứt bỏ sau đó lập tức ngồi xe rời đi, thế nhưng đại thiếu gia hoàn toàn không chú ý thân phận của mình, nằm ở trên cỏ tìm kiếm vật Phương Lam vứt bỏ, một mình tìm hết một buổi tối, ngay cả khi trời bắt đầu mưa, anh ta vẫn không ngừng tìm kiếm, vẫn bất chấp tất cả ngay khi chân của anh ta đã bị thương, cho đến khi Phương Lam xuất hiện một lần nữa, anh ta mới ngưng tìm kiếm, hai người bọn họ lại còn ôm hôn ngoài đường phố , cuối cùng vẫn là Phương Lam cõng đại thiếu gia đến