XtGem Forum catalog
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325445

Bình chọn: 9.5.00/10/544 lượt.

i thích chứ? Chỉ là. . . . . .”

Cậu thở mạnh một hơi, tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Ở trên internet người phóng khoáng lạc quan cũng biết ý nghĩa OOXX, liền bắt đầu nghiên cứu, dù sao đây là vận động hai người, cho nên trải qua một phen suy nghĩ, bọn họ liền đem XX chỉ đàn ông, OO chỉ phụ nữ. Cho nên OOXX chính là chỉ nữ trên nam dưới, mà XXOO chính là chỉ nam trên nữ dưới. Vì vậy, con muốn sửa một chút, con nói như vậy: ba, mẹ, hai ngươi mới OOXX, hay là XXOO? Sẽ không phải . . . . . OX¬OX chứ?”

CHƯƠNG 219: MẶC THÂM DẠ, KHÔNG ĐỂ NGƯỜI BIẾT MẶT KHÁC!

OOXX? XXOO? OX¬OX?

Nữ trên nam dưới? Nam trên nữ dưới?

Đổ mồ hôi !©¸®!

Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn sững sờ đổ mồ hôi !©¸®!

(⊙﹏⊙|||)(⊙﹏⊙|||)~

“Tiểu tử thúi, con học ở đâu những thứ này, đồ Tiểu Sắc Quỷ !” Tử Thất Thất mặt đỏ tới mang tai oán trách, theo thói quen đưa tay của mình ra, cho cậu một cái cốc lên trán .

Trán Mặc Thiên Tân trong nháy mắt hiện lên dấu đỏ, cậu cau mày, vô cùng bất mãn nói, “Mẹ, tục ngữ nói không sai, động khẩu bất động thủ, tại sao mẹ lại đánh con chứ , rất đau a!”

“Ai kêu con học những thứ không đứng đắn chứ , con đáng bị đánh đòn !” Tử Thất Thất lẽ thẳng khí hùng.

“Không đứng đắn? Cái gì gọi là không đứng đắn? Đây chính là chuẩn bị cho cuộc sống , hơn nữa con là một người đàn ông đương nhiên đối với loại chuyện này muốn rõ như lòng bàn tay , ba nói xem con nói có đúng hay không?” Mặc Thiên Tân trong nháy mắt đem đầu mâu chỉ hướng Mặc Tử Hàn.

Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cậu, sau đó nhìn về phía Tử Thất Thất đứng ở bên cạnh , tình thế trong nháy mắt trở nên khó xử.

“Đúng. . . . . .” Anh kéo dài thanh âm , thấy cặp mắt Tử Thất Thất trong nháy mắt tức giận trừng lên, anh lập tức lại thấp thỏm tăng thêm một thán từ,

“Chứ. . . . . .”

“Mẹ xem, ba đều nói đúng rồi!” Mặc Thiên Tân đắc ý.

“Ba nói là ‘ đúng chứ ’, chưa nói ‘ đúng ’!” Tử Thất Thất cải chính.

” Ý đó không phải là ‘ đúng ’ sao!”

“Sai !” Tử Thất Thất phủ định nói, “Đúng chứ, bên trong có thành phần nghi ngờ , cho nên không thể coi như là câu trả lời khẳng định , mẹ nhớ con thông minh như vậy, nên cũng hiểu ý này đi!”

“Hừ!” Mặc Thiên Tân thật cao nổi lên của mình nhất, “Mẹ, mẹ khi dễ con!”

“Ha, ha, ha. . . . . .” Tử Thất Thất đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó cúi đầu nói, “Cái này không gọi là khi dễ, cái này gọi là sự thật thắng hùng biện, thật đúng là: có lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi, con mặc dù thông minh, nhưng là cuộc sống triết lý vẫn còn cần thời gian tích lũy!” Cô bắt đầu lôi dậy.

“Hứ. . . . . .” Mặc Thiên Tân khinh thường, quyệt miệng nói, “Con không giống mẹ ‘ không , văn, hóa ’ ‘người , lâu , năm ’ không thèm nói nữa, thôi con đi, cha mẹ tiếp tục OOXX, XXOO, OX¬OX đi, hừ!” Cậu cố ý đem hai lời quan trọng tăng thêm thanh âm, sau đó ngạo mạn ngẩng đầu lên, xoay người sải bước tránh ra.

Cái gì?

Tử Thất Thất sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng phách lối kia , ấm ức nói “Nó. . . . . . Nó mới vừa rồi nói em cái gì ? Không có văn hóa ? người già ? Nó lại dám nói em không có văn hóa? Dám nói em già ? Tiểu tử thúi, tức chết tôi rồi !”

Mặc Tử Hàn nhìn mặt Tử Thất Thất rực rỡ giống một khuôn mặt mới , u ám trong lòng nháy mắt đều tan biến , thay đổi trong sáng.

Anh biết rõ, sáng sớm Mặc Thiên Tân đã tới gõ cửa phòng của bọn họ, là muốn cho Tử Thất Thất nhìn thấy bộ dạng nó bình an vô sự , là muốn cho hai người an tâm, mà nó lại cố ý nói ra những lời này, chính là muốn cho Tử Thất Thất quên mất ưu sầu, quên mất phiền não, tinh thần thật vui vẻ . Mưu kế nho nhỏ này của nó đã thành công, hoàn mỹ thành công, thật không hỗ là con trai của Mặc Tử Hàn, là niềm kêu hãnh của anh.

“Tốt lắm, bảo bối. . . . . .” Anh nhẹ giọng kêu cô, sau đó cười híp mặt nói, “Nếu con trai bảo bối của chúng ta cũng nói như vậy, như vậy chúng ta không phải cũng có thể đáp lại một cái kỳ vọng của con đi ?”

“Cái gì? Cái gì mong đợi?” Tử Thất Thất tâm thần chợt thấp thỏm.

Khóe miệng Mặc Tử Hàn tà ác nâng lên, đột nhiên khom lưng bế cô lên, xoay người, vừa dùng chân đóng cửa phòng lại, còn rất vui vẻ mà nói, “Em là muốn OOXX đây? Còn là XXOO đây? Còn là OX¬OX đây? Lựa chọn một đi, anh nhất định theo đến cùng!”

“Em không cần, kiểu nào em cũng không muốn!” Tử Thất Thất rống to cự tuyệt.

“OK! Anh hiểu rồi , chúng ta từng bước từng bước theo thứ tự là được , dù sao thời gian sáng sớm là khá dài. . . . . .”

“Anh . . . . . . Khốn kiếp, sắc lang, buông em ra. . . . . . A. . . . . .”

“. . . . . .”

Bên trong phòng ngủ chính , trong nháy mắt một mảnh xuân sắc . . . . . .

. . . . . .

Trong hành lang

Thời điểm Mặc Thiên Tân đi đến cửa phòng , trái tim mơ hồ bắt đầu đau, mà nụ cười vui vẻ trên mặt cậu biến mất trong nháy mắt.

“Tiểu thiếu gia!” Thổ Nghiêu vẫn cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động của cậu, cho nên chỉ cần có một chút xíu khác thường , anh lập tức có thể phát hiện ra.

“Tiểu thiếu gia, không sao chứ ?” Anh vội vã tiến lên đỡ.

Mặc Thiên Tân hất tay của anh ra, trấn định nói, “Tôi không sao, tôi có thể có chuyện gì?” Cậu đột nhiên hỏi ngược lại, hai mắt nhìn