Polaroid
Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Cha tới rồi, mẹ chạy mau! (Phần III)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325431

Bình chọn: 7.5.00/10/543 lượt.

con, hơn nữa không vạn bất đắc dĩ. . . . . . Anh sẽ không làm như vậy , chẳng lẽ em thật cho anh là ma quỷ giết người không chớp mắt sao?”

Tử Thất Thất nghe anh nói, mềm lòng cau mày lại, sau đó từ trong ngực anh, từ từ xoay người, nhìn mặt anh, nhìn khuôn mặt giống Thiên Tân như đúc.

“Em vẫn sợ. . . . . .” Cô nghẹn ngào mở miệng, tựa đầu vào lồng ngực của anh, nói tiếp,

“Em thật sợ hãi. . . . . . Nếu như Thiên Tân thật sự chết thì sao? Nếu như con chết em phải làm sao? Em rất muốn cứu nó, em tình nguyện thay nó chịu khổ, nhưng em lại không có cách nào, em không có cách nào cứu nó, em không có cách nào để cho nó tiếp tục sống khoẻ mạnh . . . . . . Rốt cuộc tại sao? Tại sao ông trời đối đãi với nó như vậy? Là em đã làm sai điều gì sao? Là em làm sai điều gì, để cho nó chịu khổ như thế? Rốt cuộc tại sao lúc nó còn chưa sinh ra, đã có bệnh như vậy? Tại sao phải như vậy? Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . . Tại sao. . . . . .” Cô không ngừng hỏi tới, thanh âm nghẹn ngào từ từ biến thành khóc thút thít, mà nước mắt cũng nhanh thấm ướt áo sơ mi Mặc Tử Hàn, dính sát trên ngực anh.

Anh duỗi tay đem cô ôm chặt, đau lòng cau mày, nhẹ giọng nói, “Đều là lỗi của anh, toàn bộ đều là lỗi của anh. Nếu như bảy năm trước anh không lợi dụng lời nói của em, em cũng sẽ không thống khổ nhớ lại , có lẽ em có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn, sống hạnh phúc, em sẽ có con trai con gái, bọn nó cũng sẽ vô cùng khỏe mạnh, nhưng thật xin lỗi. . . . . . Nếu như quay ngược lại thời gian, trở lại bảy năm trước, anh nghĩ anh cũng sẽ chọn lợi dụng em, bởi vì anh có thể nhận định, ở trên thế giới này, trừ em ra, anh sẽ không thể yêu bất kỳ người nào khác. Cho nên tất cả đều là lỗi của anh, là anh bảy năm trước cưỡng bức em, để em mang thai, cho em một cuộc sống thống khổ, khiến Thiên Tân chịu hết đau đớn bệnh tật. . . . . . Đây toàn bộ đều là lỗi của anh, em không có lỗi, có điều anh nhất định sẽ không để cho Thiên Tân chết, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu con, anh nhất định sẽ cho con một cơ thể khỏe mạnh, cho nên em không cần phải sợ. . . . . . Không cần sợ hãi. . . . . . Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ Thiên Tân. . . . . . Đừng sợ. . . . . . Đừng sợ. . . . . .”

Tử Thất Thất nghe anh an ủi, nước mắt càng thêm mãnh liệt, hai tay cũng ôm chặt lấy cơ thể anh, vùi mặt vào lồng ngực của anh, không ngừng khóc, lớn tiếng khóc, trút hết nước mắt. . . . . .

Mặc Tử Hàn ôm cô, bàn tay ở sau ót, theo mái tóc dài của cô, vuốt ve qua lại.

“Là lỗi của anh. . . . . . Đều là lỗi của anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Thiên Tân sẽ không có chuyện gì . . . . . . Con nhất định sẽ không có chuyện gì. . . . . . Ngoan. . . . . . Đừng khóc nữa. . . . . .” Anh không ngừng an ủi cô, không ngừng nhẹ giọng, mà tim của anh cũng thật sâu rỉ máu, đau đớn.

Anh tuyệt đối sẽ không để Thiên Tân chết!

Tuyệt đối sẽ không!

Anh muốn cho nó sống lâu trăm tuổi. . . . . . Ít nhất đến khi anh chết, nó mới có thể chết.

Cho nên bất kể là Ngọc hoàng Đại đế hay Diêm Vương, anh cũng tuyệt đối không cho bọn họ mang Thiên Tân đi, tuyệt đối sẽ không. . . . . .

Anh sẽ cứu nó!

Nhất định!

※※※

Một ngày nắng mới.

Mặc Thiên Tân hôm qua nghỉ ngơi suốt một ngày, sáng sớm nay, lúc thức dậy đã cảm thấy thân thể dễ chịu rất nhiều, cho nên vội vàng uống thuốc, sau đó quay lại phòng Tử Thất Thất và Mặc Tử Hàn.

“Cốc, cốc, cốc!” Cậu dùng sức gõ cửa, cũng vui vẻ hô to, “Ba, mẹ, mặt trời đã chiếu đến mông.., nhanh lên một chút!”

” Cốc, cốc, cốc. . . . . . Cốc, cốc, cốc. . . . . .” Cậu không ngừng gõ cửa.

Chưa đến mấy giây, cửa phòng lập tức mở ra, Tử Thất Thất quần áo xốc xếch đứng ở cửa, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cậu.

“Thiên Tân, con. . . . . .” Cô hốt hoảng mở miệng, lại sợ hắn lo lắng, cho nên cố trấn định nói, “Bụng của con đỡ chưa?”

“Đương nhiên rồi, toàn bộ tốt lắm!” Mặc Thiên Tân vui vẻ trả lời.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Tử Thất Thất lặp lại hai lần, tảng đá đè nặng trong lòng cũng hơi buông xuống.

Chợt, Mặc Tử Hàn cuống quít ra cửa, quần áo cũng không ngay ngắn giống Tử Thất Thất.

Mặc Thiên Tân nhìn bộ dáng hai người , đột nhiên cười tà nói, “Ba, mẹ, quần áo hai người thế nào lại lộn xộn như vậy? Chẳng lẽ hai người vừa mới. . . . . . ôm ấp lăn lộn?”

Ôm ấp lăn lộn?

Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất đều lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Tiểu tử thúi, con lại đang nói hưu nói vượn những cái gì?” Tử Thất Thất cau mày oán trách.

“Hắc, hắc, hắc. . . . . .” Mặc Thiên Tân tà tà cười, sau đó bộ dáng đắc ý nói, “Đến khi con trưởng thành, lại không phong lưu được, cho nên, để cho con một người thế kỷ 21 giải thích cho hai người một chút, thế nào gọi ôm ấp lăn lộn!”

Cậu giống như một người kiến thức uyên bác, chậm rãi nói. . . . . .

“Nếu nói đâm vào là X. Kẹp chặt lại chính là O, mà hai cái hợp lại là ‘OOXX’, mà có thể phiên dịch là ‘ra ra vào vào’ cho nên. . . . . . Hai ngươi có thể phát huy trí tưởng tượng, suy đoán một chút ‘ra ra vào vào’ là chuyện gì? Là vận động gì? Cái này không cần con giả